Đạo Y

Chương 1: Tranh luận đúng sai

Dưới chân núi Hương Lộc thuộc thành phố Hải Châu, tỉnh Hải Châu.

Tháng 9.

Mặc dù đã đù đã qua giữa hè oi ả nhưng lại bước vào cuối hè bức bối. Buổi trưa, mặt trời rực rỡ ở trên cao, đường xá vắng vẻ, người đi người về thưa thớt.

Dưới bóng cây bên đường, một đám người đang tụ tập cãi nhau, tiếng tranh luận càng lúc càng lớn.

Trung tâm của cuộc tranh cãi là một bà lão, bà đang bế một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi trong tay. Đứa bé đó vừa khóc vừa cười, nước dãi chảy ròng ròng.

Bên trái bà lão là một vị đạo sĩ lớn tuổi, tóc trắng râu dài, mặc áo choàng dài đang đứng nghiêng mình. Dù trời nắng chang chang nhưng ông ta không hề đổ một giọt mồ hôi nào, tư thế khoanh tay mà đứng của ông ta toát ra vẻ tiên phong đạo cốt khác hẳn người thường.

Bên phải bà lão là hai thanh niên, trong đó có một người còn mặc áo blouse trắng. Hai người này lo lắng khuyên nhủ bà lão: “Bà Dương, bà đừng có dại như thế, bị bệnh thì phải đến bệnh viện, bà đi theo ông ta làm mấy cái bùa phép làm gì! Làm thế chỉ khiến bệnh tình của cháu nó càng nặng thêm thôi!”

Vị đạo sĩ nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường, nói: “Ôi mấy đứa còn trẻ người non dạ, ông biết mấy đứa lo cho đứa bé nhưng trên đời này còn rất nhiều điều các cháu chưa biết đến đâu.”

Người mặc áo blouse trắng là một sinh viên y khoa, cậu ta đang thực tập ở bệnh viện và cũng là hàng xóm lâu năm của bà lão. Cậu ta tức giận chỉ vào mặt vị đạo sĩ: “Tôi thừa biết ông chỉ là kẻ lừa đảo muốn bòn tiền của người ta thôi!”

Thanh niên còn lại là cháu cố của bà lão. Anh ta biết bà mình sùng tín Đạo giáo nhưng bình thường chỉ hay đến mấy ngôi chùa miếu chính quy như Hương Lộc Quan gần nhà, chưa bao giờ có vụ không cho con cháu đi bệnh viện thế này nên anh ta chưa từng phản đối hay ngăn cản bà lão tìm một nơi gửi gắm linh hồn thờ phụng thần linh.

Nhưng hôm nay, đột nhiên bà lão bị một tên đạo sĩ lừa bịp xoay mòng mòng, anh ta không thể nhịn nổi nữa, thế là cũng đứng ra chỉ trích bà lão: “Bà cố, bà đã nghe thấy đạo trưởng của Hương Lộc Quan nói chỉ làm phép chứ không đưa đi bệnh viện bao giờ chưa?”

Bà lão trông có vẻ do dự lắm: “Nhưng vị đạo trưởng này giỏi lắm. Các cháu không nghe thấy sao? Ông ấy vừa nhìn vào mặt của Nguyên Nguyên là đã nói ngay rằng cha mẹ của nó chết trong một tai nạn giao thông từ khi nó còn nhỏ. Mà các cháu cứ nhìn triệu chứng của Nguyên Nguyên nè, không phải là bị trúng tà thì là gì? Nó vừa khóc vừa cười, không nghe ai nói, có khi còn đánh người nữa. Hồi trước bệnh viện cũng không chữa được, hay là chúng ta cứ thử một lần đi.”

“Bà Dương!” Bác sĩ thực tập to tiếng: “Đó là biểu hiện của bệnh tâm thần, không phải bị ma nhập đâu! Trình độ chuyên môn của cái bệnh viện lần trước bà đưa cháu đến không được cao, lần này chúng ta đổi sang bệnh viện lớn hơn!”

Cậu ta muốn kéo bà Dương đi, nhưng đạo sĩ lại giơ tay ngăn cản. Thế là, hai bên cãi nhau ầm ĩ.

“Có chuyện gì thế? Tiểu Dương?”

Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Thanh niên quay đầu lại, thấy người đến thì mừng rỡ vẫy tay ra hiệu. Người đến chính là đạo trưởng Triệu của Hương Lộc Quan, trông dáng vẻ hình như ông vừa từ bên ngoài về, sau lưng ông còn có một cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai mặc đồ đạo sĩ màu xanh nhạt. Thiếu niên trông khá lạ mắt, có lẽ là người mới đến.

“Đạo trưởng Triệu! Ông nhìn đi! Mấy hôm trước Nguyên Nguyên đánh nhau với bạn ở trường, từ đó tinh thần của nó bắt đầu có vấn đề mà tên lừa đảo này lại bảo Nguyên Nguyên bị ma nhập, không cho đi bệnh viện, bảo là phải làm lễ gì đó tận 800 tệ một lần mới ghê!”

Khi nhìn thấy đạo trưởng Triệu, vị đạo sĩ đang làm dịch vụ lừa khách quanh khu vực núi Hương Lộc kia bắt đầu lo lắng nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, biện minh bằng giọng điệu đanh thép chính nghĩa: “Đứa trẻ này tự nhiên nổi điên, có dấu hiệu bị quỷ ám, vì nó còn nhỏ, dương khí yếu nên mới bị âʍ ѵậŧ ám đó! Mới tí tuổi đầu đã gặp nhiều tai ương, cha mẹ chết sớm, nếu nó không vượt qua kiếp nạn này thì kiểu gì cũng theo chân cha mẹ nó xuống suối vàng cho coi!”