Chương 55
Đêm đã khuya.Trong Nguyệt Tiêu điện, Hàn Nguyệt đang yên lặng nằm ngủ. Trời đêm không trăng, trong phòng có vẻ tối tăm hơn bình thường. Hàn Nguyệt đang say ngủ bỗng dưng bất chợt mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống đất không gây ra bất kỳ một tiếng động nào.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh khẽ khàng của tiếng giấy cửa bị xé rách chợt vang lên trong phòng. Rồi một làn khói xanh từ cửa sổ nhẹ nhàng len vào. Một khắc sau, cửa sổ đã bị ai đó nhè nhẹ mở ra từ bên ngoài, một vài bóng người nhảy vào phòng lướt đến bên giường Hàn Nguyệt. Bọn chúng chưa kịp tới gần thì đột nhiên, ánh sáng tràn nhập trong phòng. Mấy tên thích khách ngay lập tức xoay người định lao ra ngoài nhưng chỉ chớp mắt sau, toàn bộ bọn chúng đã ngã xuống đất, không kịp phát ra âm thanh nào. Tiếng đao kiếm rơi xuống nền đất vang lên khô khốc xé rách màn đên yên tĩnh trong Nguyệt Tiêu điện.
Bọn hắc y nhân đã bị đâm thủng yết hầu cũng không chết ngay lập tức. Chúng hoảng sợ nhìn vị thiếu niên xinh đẹp đang từ từ tiến lại gần bọn chúng, ngọn lửa dữ dội đang bùng lên mãnh liệt ở một bên tay. Rồi bạch y thiếu niên vung tay lên, tất cả bọn chúng trút hơi thở cuối cùng.
…
Trong tẩm cung, Ti Ngự Thiên đang vùi đầu vào bàn làm việc. Tuy đêm đã khuya, nhưng thân là hoàng đế, Ti Ngự Thiên phải phê duyệt toàn bộ mớ tấu chương ngày hôm nay xong mới có thể nghỉ ngơi. Nhìn về phía cánh cửa ngầm, Ti Ngự Thiên lại một lần nữa phải kiềm chế mong muốn được ôm con báo con tới đây vừa nảy ra trong lòng. Tấu chương trình lên hôm nay rất nhiều. Để không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của con báo con, đêm nay, Ti Ngự Thiên không giữ nó ở bên mình. Nhưng…
Ti Ngự Thiên hơi buồn bực vì quyết định này của mình. Hắn đã quen có nó ở bên người. Bây giờ rời xa nó khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên. Sau lần đầu tiên giảng giải cho con báo nhỏ biết tìиɧ ɖu͙© là gì, Ti Ngự Thiên chưa hề chạm tới bất kỳ một vị phi tử nào trong hậu cung. Tuy tháng nào hắn cũng đến chỗ đám phi tử của mình vài ba lần, nhưng lần nào hắn cũng ngầm hạ mê dược bọn họ, một loại mê dược khiến người ta sinh ra ảo giác. Loại dược này do hắn sai người bào chế, có thể khiến cho đám phi tử sinh ra ảo giác như là đang chìm trong hoan ái mỗi khi hành phòng. Mặc dù bây giờ, con báo con cái gì cũng không hiểu, nhưng hắn không muốn làm chuyện gì phản bội lại nó, kể cả chuyện tiếp xúc thể xác với đám nữ nhân của hắn.
Lại thở dài một hơi, Ti Ngự Thiên cũng đành chấp nhận số phận cầm lấy một bản tấu chương khác. Ngay khi hắn định vung bút phê duyệt thì những tiếng bước chân khẽ khàng nhưng dồn dập trên mái nhà truyền vào tai hắn. Ti Ngự Thiên buông tất cả xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, xoay người gỡ thanh bội kiếm treo trên tường xuống.
Vài tiếng động từ bên ngoài truyền đến, rồi ‘Rầm’ một tiếng, hơn chục tên hắc y nhân che mặt phá cửa sổ xông vào, lao thẳng về phía Ti Ngự Thiên. Ngay lập tức, Ti Ngự Thiên phi thân lên, vung kiếm tấn công đám hắc y nhân. Bọn hắc y nhân tràn ngập sát ý phối hợp các thanh kiếm trong tay lao về phía Ti Ngự Thiên. Ti Ngự Thiên không hề hoảng loạn, bình tĩnh ngăn cản những lưỡi kiếm đang hướng đến mình. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh hơn. Cùng lúc đấy, Ti Ngự Thiên cảm thấy một luồng bá khí mạnh mẽ đang dâng lên trong cơ thể mình lần theo thanh kiếm trong tay phóng đến đám hắc y nhân. Trong nháy mắt, hai gã hắc y đối diện với Ti Ngự Thiên đã bị luồng bá khí này đập vỡ sọ não, ngã xuống nền đất. Các tên khác thấy thế đưa mắt ra hiệu cho nhau, cấp tốc lùi về bên cửa sổ. Lúc này, một nhóm hắc y nhân khác cũng kéo đến, tiếng đám thị vệ hoàng cung la hét vang vọng bên ngoài.
Đám hắc y nhân tới sau giấu mình trong lớp áo choàng đen, trực tiếp nhằm thẳng vào đám thích khách đang định ám sát Ti Ngự Thiên. So với bọn chúng, đám hắc y nhân này ra tay tàn nhẫn hơn, động tác lại nhanh nhẹn. Đám thích khách chật vật phòng thủ nhưng một thoáng sau, bọn chúng cũng chỉ còn lại ba tên. Ngay khi đám hắc y nhân nọ định tiêu diệt nốt ba tên thích khách này, một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện nhằm về phía ba tên kia. Tất cả còn chưa kịp nhìn rõ thân hình ấy ra tay như thế nào thì ba gã thích khách còn sót lại đã ngã gục xuống đất. Máu từ tứ chi bọn chúng chậm rãi chảy ra ngoài.
“Nguyệt nhi?” Nhìn người vừa đến, Ti Ngự Thiên kinh ngạc gọi. Chẳng phải nó đang ngủ sao? Sau đó một nhóm thị vệ cung đình xông vào tẩm cung của Ti Ngự Thiên. Đám hắc y nhân khoác áo choàng đen đã biến mất trong tẩm cung của Tuyên đế, chỉ để lại hơn mười cỗ thi thể nằm la liệt trên mặt đất.
“Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ. Xin hoàng thượng trách phạt.” Lý Mặc Tiếu quỳ xuống thỉnh tội.
“Đứng lên đi, trẫm không có việc gì. Đám người này võ công khá lợi hại.” Ti Ngự Thiên lạnh nhạt nói.
Bước đến bên ba tên thích khách vẫn còn chưa chết, Lý Mặc Tiếu lớn tiếng quát hỏi: “Kẻ nào phái các ngươi tới? NÓI!!!” Rồi gác đao lên cổ một người trong số đó. Bỗng cả ba trợn trừng hai mắt, chỉ nháy mắt sau chúng đã tắt thở. Lý Mặc Tiếu giật miếng vải đen che mặt đám thích khách ra, phát hiện tất cả bọn chúng khuôn mặt đều đã bị hủy. Tra xét một hồi, hắn tâu với Ti Ngự Thiên: “Khởi bẩm hoàng thượng, đám thích khách đã phục độc tự vẫn. Xem ra tất cả đều được chuẩn bị từ trước.”
Hàn Nguyệt đi tới trước mặt Lý Mặc Tiếu. Nhìn đám hắc y nhân đã chết nằm trên mặt đất, nó chậm rãi lên tiếng: “Đem tất cả những kẻ này chặt bỏ tay chân treo ngoài cửa cung.” Âm thanh tràn ngập sự tàn bạo và khát máu.
Nhìn Hàn Nguyệt lúc này, không ai dám mở miệng nói câu nào. Mái tóc dài đến eo, chiếc áo ngoài rộng rãi khá gợi cảm, để lộ ra thân hình gầy yếu cùng phần ngực phẳng mịn màng trắng nõn nà. Nhưng không một ai dám tơ tưởng gì vì lúc này, vẻ mặt Hàn Nguyệt giống như diêm la đến từ địa ngục, lạnh lùng và đáng sợ.
“Hoàng… hoàng thượng… ngài… ngài bị thương?” Thấy máu chảu trên tay hoàng thượng, Lý Đức Phú thất thanh kêu lên. Vừa rồi mọi người chỉ lo quan sát đám thích khách, không ai phát hiện hoàng thượng đã bị thương.
Nghe vậy, Hàn Nguyệt lập tức xoay người lại, bước đến trước mặt phụ hoàng. Nhìn vết thương đang chảy máu của phụ hoàng, Hàn Nguyệt cảm giác những luồng khí bạo ngược đang gào thét chạy loạn trong cơ thể nó trong chớp mắt đã bốc lên đến cực điểm.
Nhìn vẻ mặt của Hàn Nguyệt lúc này, lại thấy sắc đỏ đang tản mác xung quanh đồng tử của nó bắt đầu tiến vào phía trong, Ti Ngự Thiên cũng chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình nữa, hắn xiết chặt con báo con vào lòng thì thầm với nó. “Nguyệt nhi, đừng tức giận. Phụ hoàng không có việc gì. Đó chỉ là vết thương nhẹ mà thôi. Đừng tức giận! Đừng tức giận!” Vừa nói, Ti Ngự Thiên vừa vỗ về lưng nó.
Nhưng lúc này, Hàn Nguyệt không thể nào bình tĩnh lại được. Nó vùng ra khỏi vòng tay của phụ hoàng, nhìn Lý Đức Phú quát lên: “Truyền ngự y!!” Rồi quay sang ra lệnh cho Lý Mặc Tiếu: “Chặt bỏ tứ chi, treo ở cửa cung ba ngày!!” Lý Mặc Tiếu không dám chậm trễ, lập tức sai người lôi đống thi thể ra ngoài rồi phái người đi dọn dẹp sạch sẽ tẩm cung.
“Chủ tử!” Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng kêu của Huyền Ngọc. Vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng chủ tử, Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh vội chạy tới thì chỉ thấy ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất, chủ tử chẳng thấy đâu. Hai người hay tin có thích khách đột nhập vào tẩm cung hoàng thượng liền chạy tới mới phát hiện chủ tử ở chỗ này.
“Đem ba kẻ trong phòng ta đi chặt bỏ tứ chi, treo ở bên ngoài.” Bỏ lại một câu, Hàn Nguyệt xoay người nhìn chằm chằm vào vết thương của phụ hoàng, im lặng không nói gì nữa.
“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ gọi. “Lại đây với phụ hoàng.” Vết thương đã được băng bó cẩn thận, mặc dù chảy rất nhiều máu nhưng cũng không nghiêm trọng lắm lại không trúng độc. Mà Hàn Nguyệt từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Khi tất cả mọi người đều lui ra ngoài, nó vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó kỹ càng. Đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
Nhìn Hàn Nguyệt vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, Ti Ngự Thiên thở dài, mỉm cười đứng dậy lại gần nó. Ôm con báo con vào lòng, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Nguyệt nhi, phụ hoàng không có việc gì. Những người đó không thể làm hại phụ hoàng được. Để phụ hoàng nhìn xem ngươi có bị thương không?” Hắn không quên, đêm nay Hàn Nguyệt cũng bị ám sát. Hàn Nguyệt vẫn im lặng như cũ, một câu cũng không nói, để mặc cho phụ hoàng cởϊ áσ mình ra xem xét.
Thấy thân mình nó vẫn bình thường, không có gì khác lạ cả, Ti Ngự Thiên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn con báo con sắc mặt âm trầm, không có biểu hiện hay động tác gì cả, hắn lại cảm thấy hơi đau đầu. Tình huống này hắn chưa kịp chuẩn bị, cho nên làm cách nào để con báo con nguôi cơn thịnh nộ là vấn đề cần phải giải quyết ngay bây giờ. Hắn chẳng còn thời gian đâu để mà nhấm nháp sự ngọt ngào này nữa.
“Nguyệt nhi.” Nâng cằm Hàn Nguyệt lên, Ti Ngự Thiên chậm rãi tiến lại gần nó. “Phụ hoàng không có việc gì. Đừng tức giận nữa.” Nói rồi, nhẹ nhàng áp môi hắn lên bờ môi lạnh giá vô cùng của nó.
Vừa dịu dàng hôn nó, Ti Ngự Thiên vừa bế con báo con lên, đi tới bên giường. Đặt nó nằm xuống, hắn ngay lập tức dán người mình lên thân nó. Lưỡi hắn cẩn thận nhấm nháp chất dịch ngọt ngào trong khoang miệng đứa con yêu dấu. Hắn đứng dậy cởϊ qυầи áo của chính mình, sau đó bỏ quần dài và tiết khố của Hàn Nguyệt sang một bên. Rồi Ti Ngự Thiên lại một lần nữa nằm lên trên mình nó.
Dẫn dắt chiếc lưỡi của con báo con cùng mình khiêu vũ, một tay của hắn không ngừng di chuyển trên thân hình băng giá kia. Lướt qua đầu vai, lần tới trước ngực rồi từ từ hạ xuống vùng bụng, vuốt ve một lúc rồi lại chuyển xuống bên trong bắp đùi nó, cuối cùng lại từ vùng đùi non men theo đường cũ đi lên phía trên. Ti Ngự Thiên cứ lặp đi lặp lại động tác ấy. Khoảng một khắc sau, thân thể căng cứng bên dưới mình hắn mới dần dần bĩnh tĩnh lại, sắc đỏ rực rỡ trong đôi mắt nó chậm rãi tản đi, ánh sáng bảy sắc lưu ly như bình thường bắt đầu hiện lên.
Rồi đôi môi Ti Ngự Thiên buông chiếc lưỡi ngọt ngào như mật ra, chuyển xuống cần cổ. Chậm rãi thưởng thức làn da trơn láng nõn nà, đôi môi hắn nhẹ nhàng lưu lại một vài dấu hôn ở vùng xương hõm. Đầu lưỡi khẽ quyện lấy hạt hồng đậu đã hơi cương cứng, Ti Ngự Thiên hài lòng nghe thấy hơi thở của Hàn Nguyệt có chút gấp gáp hơn. Chuyển sang đùa bỡn viên hồng ngọc kia, hơi thở của nó càng lúc càng dồn dập.
“A… a… hô… hô… a…” Khi đầu lưỡi phụ hoàng cuốn lấy du͙© vọиɠ của nó rồi từ từ dịch chuyển lên xuống, Hàn Nguyệt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được khẽ rên lên. Nó vốn không hề khiêng kỵ điều gì, nên lúc này, Hàn Nguyệt thả mình trôi theo dòng chảy của nɧu͙© ɖu͙©, cất tiếng ngợi ca hoan ái. Mặc dù để phụ hoàng làm vậy, Hàn Nguyệt cảm thấy rất thoải mái nhưng nó vẫn kéo phụ hoàng lên, rồi ôm chặt lấy người. Nó không biết hiện tại mình muốn làm gì, điều duy nhất nó muốn làm ngay bây giờ là cảm nhận thân thể ấm áp của phụ hoàng vây quanh nó. Chỉ như vậy, nỗi bực tức cùng cơn khát máu trong cơ thể nó mới có thể dịu đi được.
Hiểu rõ Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khẽ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn vương hơi ấm, thân thể của hắn xích lại gần hơn để Hàn Nguyệt có thể xiết chặt lấy hắn. Dùng tay mơn trớn du͙© vọиɠ đã cương cứng của nó, động tác của hắn càng lúc càng nhanh hơn, ngay cả hai tinh hoàn bên dưới cũng không bỏ qua. Chất nhờn ứa ra từ đỉnh đầu du͙© vọиɠ khiến hắn chuyển động dễ dàng hơn, cũng làm cho Hàn Nguyệt có thể cảm nhận hắn càng thêm rõ ràng. Bàn tay thô ráp chiếm đoạt lấy lớp da mịn màng trên đầu du͙© vọиɠ, đùa bỡn một lúc, rồi Ti Ngự Thiên lại kích động nó thêm. Hàn Nguyệt đột nhiên ngửa đầu ra đằng sau, ngâm lên một tiếng dài cao vυ't. Nó đã lên đến đỉnh trong tay của phụ hoàng.
Khẽ hôn đứa con đang thở hổn hển, âm thanh trầm đυ.c mang theo một tia thống khổ của Ti Ngự Thiên vang lên: “Nguyệt nhi, phụ hoàng muốn ngươi.” Du͙© vọиɠ của hắn giờ đã đói khát đến muốn phát điên lên được. Vốn hắn muốn đợi nó thêm một vài năm nữa, nhưng nhìn con báo con phẫn nộ khi thấy hắn chém gϊếŧ, thụ thương, Ti Ngự Thiên không kiềm chế được nữa. Hắn khát khao có được nó, khát khao chiếm đoạt lấy bảo vật chỉ thuộc về một mình hắn.
“Muốn ta?” Một âm thanh khác cũng trầm đυ.c như thế đáp lại, mang theo nghi hoặc. Hàn Nguyệt không hiểu ý của phụ hoàng. Muốn nó? Phụ hoàng sẽ không cần tính mạng của nó nhưng nó còn gì có thể cho phụ hoàng đây?
“Đúng. Phụ hoàng muốn ngươi. Đem ngươi tặng cho phụ hoàng được không? Tin tưởng phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không làm hại ngươi.” Tuy biết con báo nhỏ chẳng hiểu gì hết nhưng Ti Ngự Thiên giờ cũng không muốn giải thích nhiều.
“Được.” Nghe phụ hoàng nói vậy, Hàn Nguyệt lập tức gật đầu đáp ứng. Phụ hoàng sẽ không tổn thương nó, vậy nó sao không thể tặng mình cho phụ hoàng.
Nhận được câu trả lời đồng ý của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên điên cuồng hôn lên bờ môi đỏ mọng, rồi ngón tay dính đầy chất dịch của hắn từ từ lần xuống hậu đình của nó. Thân thể Hàn Nguyệt lập tức căng cứng lại.
“Nguyệt nhi, để phụ hoàng đi vào. Tin tưởng phụ hoàng. Chỗ đó của Nguyệt nhi cực kỳ sạch sẽ. Nguyệt nhi, phụ hoàng muốn vào bên trong.” Biết con báo con ưa sạch sẽ, Ti Ngự Thiên ôn nhu nói, rồi lại hôn lên đôi môi mềm mại, đang run rẩy kia, càng lúc càng sâu hơn.
Một lát sau, vẫn còn chìm trong mê muội vì nụ hôn của phụ hoàng, Hàn Nguyệt từ từ thả lỏng bản thân mình. Lập tức, nó cảm nhận thấy một ngón tay của phụ hoàng đã xông thẳng vào nơi trừ lúc tắm rửa ra, nó chưa bao giờ động đến.
Khó khăn đưa một ngón tay vào bên trong, Ti Ngự Thiên dừng lại một lúc rồi chậm rãi di chuyển tay mình. “Đau không?”
“Không.” Vẻ mặt không có một chút đau đớn nào.
Lợi dụng chất lỏng trơn nhờn còn dính lại, đầu ngón tay hắn từ từ dịch chuyển tới lui khá dễ dàng. Sau đó, Ti Ngự Thiên rút tay ra, đưa tất cả chất nhờn đang dính trên người Hàn Nguyệt bôi lên xung quanh những nếp nhăn ở hậu đình, rồi hắn đưa cả ngón trỏ và ngón giữa vào. Hơi khó một chút nhưng chỉ sau một vài lần dịch chuyển tới lui, tất cả đều thuận lợi đi vào bên trong Hàn Nguyệt.
“Đau không?”
“Không.” Câu trả lời vẫn y như cũ.
Động tác trên tay lại nhanh hơn. Chờ con đường bên trong đã trơn nhầy ẩm ướt, Ti Ngự Thiên lại bỏ thêm một ngón tay nữa vào. Cho đến khi cả ba ngón tay đều đã có thể chuyển động dễ dàng, Ti Ngự Thiên từ từ rút chúng ra. Rồi hắn giữ lấy phần eo của Hàn Nguyệt giơ lên cao. “Nguyệt nhi, phụ hoàng vào nhé.” Nói xong, hắn chậm rãi đẩy toàn bộ phần du͙© vọиɠ đang gào thét của mình vào sâu trong người Hàn Nguyệt.
Ngay khi phụ hoàng tiến vào sâu trong người mình, thân thể Hàn Nguyệt theo phản xạ hơi căng cứng lại. Nghe phụ hoàng kêu lên đau đớn, Hàn Nguyệt mới thả lỏng chính mình. Vừa mới đi vào, Ti Ngự Thiên đã bị thân thể Hàn Nguyệt ngăn trở. Sau khi nó thả lỏng toàn thân, hắn mới dễ dàng tiến vào bên trong, mặc dù vẫn còn hơi khó khăn. Sau vài lần chuyển động tới lui, Ti Ngự Thiên chôn sâu du͙© vọиɠ của mình trong cơ thể nó rồi nằm yên đấy. Khác hẳn với làn da băng giá bên ngoài, bên trong cơ thể Hàn Nguyệt ấm ấp vô cùng.
“A… Nguyệt nhi, cuối cùng phụ hoàng cũng có được ngươi.” Vùi mình vào trong cơ thể Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên rêи ɾỉ kêu lên, hạnh phúc mà cũng đầy thống khổ. Nói rồi hắn bắt đầu chuyển động thân mình. “Đau không?”
“Không.” Giọng nói như tiếng chuông ngân giờ đã mang theo một tia kìm nén. Hàn Nguyệt không biết cảm xúc này gọi là gì. Mặc dù lúc đầu có hơi đau đớn, nhưng đối với nó mà nói, đau đớn chẳng là gì, có thể quên đi không cần để ý tới, nhưng sau đó cảm giác tràn đầy dâng lên trong cơ thể nó kéo theo một tia tìиɧ ɖu͙© nó không thể nào hiểu được.
“A… Nguyệt nhi… phụ hoàng không kiềm chế được nữa.” Đang từ từ dịch chuyển, đột nhiên Ti Ngự Thiên tăng thêm lực độ trên tay, xiết chặt lấy vòng eo của Hàn Nguyệt, đồng thời tốc độ chuyển động của hắn càng lúc càng nhanh hơn. Tiếng cơ thể va vào nhau vang lên rõ rệt, tản mác khắp căn phòng, âm thanh tràn đầy nɧu͙© ɖu͙© của Hàn Nguyệt cũng theo đó vang lên.
“A a… phụ hoàng…” Hàn Nguyệt rên lên. Nó vẫn không hiểu, đây là cảm xúc gì, tại sao khi phụ hoàng làm thế, nó lại có cảm giác kỳ quái này. Cảm giác tê rần xen lẫn đầy ứ từ đáy lòng dần dần dâng lên, tràn ngập đầu óc nó.
“Nguyệt nhi…” Giọng nói của Ti Ngự Thiên càng lúc càng khàn đυ.c hơn. “Thoải mái không?”
“Không biết… A…” Con thú nhỏ thành thật nói ra cảm xúc hiện tại của mình.
“Chán ghét chứ?” Ti Ngự Thiên lại hỏi theo cách khác.
“Không… A… Hô hô… A…” Chuyện này thì nó biết rõ.
Biết con báo con không hề chán ghét hành động này, Ti Ngự Thiên càng lúc càng chuyển động mãnh liệt hơn. Hắn hoàn toàn buông thả chính mình chìm ngập trong cơn hạnh phúc sung sướиɠ mà đứa con thân yêu đang gây cho hắn.
Những kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ được trải nghiệm ập tới khiến dòng du͙© vọиɠ nóng bỏng của Hàn Nguyệt nhanh chóng tràn ra. Thân thể theo phản xạ thít chặt lại khiến Ti Ngự Thiên cũng phải đầu hàng ngay sau đó. Thúc mạnh thêm vài cái, Ti Ngự Thiên lên đến đỉnh điểm ngay trong cơ thể của Hàn Nguyệt.
Xoay người xiết chặt thân hình đã hơi ấm lên nọ vào l*иg ngực, Ti Ngự Thiên cố gắng làm dịu đi những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Hắn vẫn không rời khỏi cơ thể Hàn Nguyệt, chỉ lẳng lặng nằm vuốt ve thân thể đã bắt đầu lạnh lẽo trở lại, nhắm lại con mắt đang dần dần ứ nước. Đứa con hắn ngày đêm mong nhớ, đứa con xinh đẹp tuyệt trần khiến không ai có thể lờ đi được, đứa con gầy gò mảnh mai nhưng lại sở hữu một sức mạnh khôn cùng, hôm nay… nó đã thuộc về hắn, thuộc về Ti Ngự Thiên. Bảo hắn làm sao không hạnh phúc đến phát cuồng cho được
Nhịp thở của Hàn Nguyệt đã trở lại bình thường. Cho dù vừa mới vận động cực kỳ kịch liệt, Hàn Nguyệt cũng rất nhanh khôi phục lại. Vòng tay lên vai phụ hoàng, nó từ từ khép lại hai mắt, đầu óc trống rỗng. Mặc dù không biết phụ hoàng vừa làm gì với mình nhưng nếu chuyện đó không thương tổn đến nó, nó cũng không muốn hỏi nhiều. Nó chỉ biết mình không ghét chuyện này, cũng không cảm thấy ghê tởm khi phụ hoàng tiến vào chỗ nọ là đủ rồi.
Đứng dậy, vẫn duy trì tư thế ban nãy, Ti Ngự Thiên ôm lấy Hàn Nguyệt bước xuống giường đi về hướng phòng tắm. Đổ nước vào đầy bồn tắm, hắn ôm Hàn Nguyệt ngồi vào trong bồn, rồi khẽ nhấc thân thể của nó lên, để du͙© vọиɠ của mình chậm rãi đi ra ngoài. Dịch thể lưu lại trong cơ thể nó cũng từ từ chảy ngược ra hòa vào trong nước.
Đưa ngón tay vào trong cơ thể Hàn Nguyệt cẩn thận tẩy sạch từng ngóc ngách, Ti Ngự Thiên thận trọng lựa chọn từ ngữ giải thích cho Hàn Nguyệt hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
“Nguyệt nhi, đó là hoan ái, là bước cuối cùng của tìиɧ ɖu͙©. Trên đời này, âm dương điều hòa, nữ nhân sinh ra đã có chỗ tiếp nhận du͙© vọиɠ của nam tử, cho nên giữa nam và nữ phát sinh chuyện này là điều bình thường. Nếu không sẽ bị người đời khinh miệt. Vì thế, lúc đầu phụ hoàng mới nói với ngươi, hai chúng ta tại sao không thể làm như vậy. Ngươi và phụ hoàng không chỉ đều là nam tử mà còn là phụ tử. Mặc dù xét về mặt nào đó, ngươi không thể tính là con trai của phụ hoàng.”
Mặc dù Ti Ngự Thiên không hi vọng Hàn Nguyệt biết đạo đức luân thường của người đời đánh giá quan hệ của bọn họ như thế nào, nhưng hắn không muốn giấu giếm hay lừa gạt nó. Hàn Nguyệt có quyền được biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh nó có nghĩa gì.
Để mặc cho phụ hoàng dùng ngón tay rửa sạch chỗ đó, trầm lặng một lúc, Hàn Nguyệt lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng, chuyện hoan ái giữa nam tử hoặc giữa phụ tử với nhau có thể làm hay không, không liên can gì đến ta. Ta chỉ biết chuyện này ta không ghét, không cảm thấy ghê tởm, mà người lại là phụ hoàng của ta. Đạo lý luân thường, ánh mắt của người đời liên can gì đến ta.” Hàn Nguyệt không cho rằng, những điều phụ hoàng nói là hợp lý. Nó chưa bao giờ sống vì người đời cả.
“A a, phụ hoàng biết ngươi sẽ nói thế mà. Nếu ngươi đã không thèm để ý thì phụ hoàng quan tâm làm gì. Không ai có thể ngăn cản phụ hoàng có được ngươi.” Ti Ngự Thiên cười thành tiếng. Quả nhiên, con báo con của hắn không làm hắn thất vọng. Cho dù có phải chống lại cả thiên hạ, hắn, Ti Ngự Thiên, cũng sẽ giữ chặt con báo con này trong vòng tay mình, để nó vĩnh viễn dựa vào ngực hắn.
Sau khi bôi thuốc xong, Hàn Nguyệt chìm vào giấc ngủ. Thấy thế, Ti Ngự Thiên cúi đầu, để lại một dấu ấn trên thân thể lạnh lẽo nơi y phục có thể che lại được. Mà Hàn Nguyệt giờ đã thả lỏng toàn thân, ngủ say không hề bị hành động của phụ hoàng làm cho tỉnh giấc, bởi vì nó đã quá quen thuộc và cảm thấy an toàn khi ở nơi này.