Dụ Đồng

Chương 54

Chương 54
Thấy Hàn Nguyệt đang yên lặng ngắm nhìn hồ nước, Cẩm Sương khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tiến lại gần, sau một hồi suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Thất đệ, ngũ ca có thể ôm đệ một cái được không?”

Hàn Nguyệt xoay người, liếc mắt nhìn Cẩm Sương. Hắn đang mỉm cười nhìn nó. Thấy Hàn Nguyệt không lộ vẻ khó chịu, Cẩm Sương mạnh dạn lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh mai nọ. Cơ thể Hàn Nguyệt căng cứng một lúc rồi mới từ từ thả lỏng ra.

“Thất đệ, lúc hoàng hậu nương nương đi, ngũ ca cứ sợ rằng đệ sẽ không chịu đựng nổi. May mà nửa năm trôi qua, đệ cũng không có biểu hiện gì khác thường. Cuối cùng ngũ ca cũng yên tâm được rồi.” Nói xong, Cẩm Sương buông thân hình trong vòng tay hắn ra.

Nhìn Cẩm Sương, Hàn Nguyệt không nói gì cả, ánh mắt lướt qua bờ vai của hắn nhìn về phía sau. Cẩm Sương quay lại mới phát hiện, tứ ca, lục đệ, và bát đệ đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

“Mọi người đến rồi.” Giọng điệu Cẩm Sương vẫn như cũ không hề thay đổi, ôn nhu mềm mại.

“Ừ. Hôm nay nhận được tin ngũ ca nói, thất đệ sẽ đến phủ của ngũ ca, đệ liền vội vàng chạy tới đây. Vừa lúc gặp được cả tứ ca và bát đệ cũng đang đi đến.” Thanh Lâm vẫn hoạt bát như trước nhanh nhảu nói.

“Đại ca hôm nay phải đến doanh trại kiểm tra nên không tới được. Nhưng mà đại ca đã sai người mang đến ít đồ cho thất đệ.” Lam Hạ lạnh nhạt nói. “Mấy thứ đó ta đã giao cho Huyền Ngọc rồi.”

“Thất ca…” Hoài Ân bước tới, giống như Cẩm Sương nhẹ nhàng ôm thân thể gầy yếu của Hàn Nguyệt vào lòng. Thất ca mặc dù cao hơn hắn nhưng vẫn gầy yếu như thế. “May mà huynh không có việc gì.” Nói ra nỗi lo lắng trong lòng bấy lâu, Hoài Ân buông Hàn Nguyệt ra rồi đứng sang một bên.

“Thất đệ không có việc gì là tốt rồi. Mọi người cùng ra tiền sảnh ngồi đi. Khó có dịp thất đệ xuất cung như hôm nay.” Sợ bầu không khí này ảnh hưởng đến tâm trạng Hàn Nguyệt, Cẩm Sương vội vàng đề nghị.

“Được, chúng ta ra tiền sảnh. Huynh đệ chúng ta hiếm khi có dịp tụ tập lại với nhau như thế này.” Thanh Lâm vui vẻ kêu lên. Bầu không khí u buồn cũng dịu đi được một chút.

“Bát đệ, bây giờ đệ cũng đã xuất cung lập phủ rồi. Sau này có thể lục ca sẽ thường xuyên đến tìm đệ đó.” Tâm trạng Thanh Lâm hôm nay có vẻ cực kỳ vui sướиɠ.

“Ừ, mà phủ của đệ cũng cách phủ của lục ca không xa.” Hoài Ân cười nhẹ. Hắn cũng không nói, phụ hoàng đã ân chuẩn cho hắn đưa mẫu thân rời cung cùng ở với mình. Hắn sợ thất ca nghe được lại nhớ đến hoàng hậu nương nương. Một người xinh đẹp nhân hậu như thế mà lại… Trong lòng Hoài Ân tràn ngập nỗi tiếc thương dành cho vị hoàng hậu quá cố cũng như lòng yêu thương vô hạn đối với thất ca của hắn.

“Thất đệ, sao đến bây giờ đệ vẫn còn chưa xuất cung lập phủ? Phụ hoàng không đồng ý à?” Thanh Lâm nghi hoặc hỏi. Chẳng phải thất đệ cực kỳ không thích ở lại trong cung sao?

“Lục đệ…” Cẩm Sương lên tiếng giải thích. “Thất đệ không thích phiền toái. Nếu đệ ấy xuất cung lập phủ thì sợ rằng đám quan viên trong triều ngày nào cũng đến phủ thất đệ mất.”

“A, chuyện này… đệ còn chưa nghĩ đến. Vậy cũng chẳng sao, đằng nào thì ngày nào chúng ta cũng phải tiến cung, ghé qua thăm thất đệ cũng tiện.” Thanh Lâm dễ dàng chấp nhận câu trả lời này.

“Ti Lam Hạ.” Từ khi bước vào tiền sảnh đến giờ, Hàn Nguyệt vẫn trầm lặng không nói lời nào. Đột nhiên, nó lên tiếng gọi Lam Hạ, sau đó rút một tờ giấy không biết lấy từ đâu ra đưa cho hắn.

“Ti Cẩm Sương.” Cũng một tờ giống như của Lam Hạ.

“Ti Thanh Lâm.” Lại một tờ khác.

“Ti Hoài Ân.” Thêm một tờ nữa.

“Còn tờ này thì giao cho Diệu Nhật.” Nói rồi đưa tờ cuối cùng cho Lam Hạ.

Xem xong nội dung ghi trên đó, Lam Hạ tức giận gào lên: “Ti Hàn Nguyệt, ngươi giao mấy chuyện ngươi đang phụ trách cho chúng ta rốt cuộc là có ý gì?” Sắc mặt những người khác cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Thất ca, chẳng lẽ huynh định…” Hoài Ân thấp thỏm hỏi. Thất ca giao tất cả mọi việc trong Nội Giám xử và Tư khố cho bọn hắn xử lý, chẳng lẽ thất ca định… Hoài Ân không dám nghĩ tiếp nữa.

Chẳng thèm để ý đến vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn bất an của mọi người, Hàn Nguyệt vẫn bình thản như cũ. “Nếu làm không được thì giao lại đây.”

“Ti Hàn Nguyệt! Ngươi đừng nói qua loa cho xong chuyện. Ngươi giải thích rõ ràng cho ta! Vì sao ngươi lại làm vậy?” Lam Hạ vẫn không chịu bỏ qua tiếp tục chất vấn.

“Yển quốc không chỉ có mình ta là hoàng tử.” Hàn Nguyệt chẳng buồn động đậy nói.

“Chỉ bởi vì đệ nghĩ rằng chúng ta đều là hoàng tử cho nên phải gánh vác một phần trách nhiệm phải không?” Cẩm Sương hỏi lại. Hắn vẫn chưa dám chắc mình đoán có đúng hay không.

“Ừ. Nếu không phải do phụ hoàng yêu cầu, ta cũng sẽ không tiếp quản mấy nơi đó. Nếu giờ các ngươi đều đã có đủ năng lực, việc gì ta phải gách vác toàn bộ trách nhiệm một mình?” Hàn Nguyệt trả lời, xua tan mọi bất an trong lòng mọi người.

“A a, thì ra thất đệ lại nghĩ như vậy. Làm huynh sợ muốn chết. Thất đệ cứ yên tâm, chuyện đệ giao cho huynh phụ trách, huynh sẽ cố gắng làm tốt.” Thanh Lâm yên lòng nói. Gương mặt của hắn lại trở nên vui vẻ như hồi nãy. Hắn vui vì thất đệ đã tín nhiệm bọn hắn.

Sắc mặt mấy người khác cũng dần dần dịu đi. Hoài Ân thở phào một hơi: “Thất ca, sau này có gì huynh nói trước một tiếng cho mọi người được biết. Việc đến bất ngờ quá làm đệ cứ tưởng…” Hoài Ân cũng không nói hết câu nhưng những người khác đều hiểu được.

“Làm tốt những gì mình nên làm. Thân là hoàng tử, các ngươi nhất định phải gách vác nhiều hơn so với những kẻ khác.” Lời nói của Hàn Nguyệt đã hoàn toàn xua đi những băn khoăn do dự của mọi người.



“Sao đột nhiên thất đệ lại an bài như thế?” Nhìn tờ giấy trong tay, Diệu Nhật nghiêm túc hỏi Lam Hạ.

“Thất đệ nói, chúng ta đều là hoàng tử, phải gách vác một phần trách nhiệm giúp đỡ phụ hoàng.” Lam Hạ lạnh nhạt giải thích.

“Đơn giản thế thôi sao?” Diệu Nhật cau mày. Thất đệ tín nhiệm hắn thế, hắn cũng cực kỳ vui vẻ nhưng trong thâm tâm vẫn còn một chút bất an.

“Thất đệ chỉ nói thế.” Hiểu ý đại ca, Lam Hạ đáp lại.

“Đệ nghĩ sao?”

“Đệ không biết. Suy nghĩ của thất đệ không ai có thể đoán được.”

“Đến giờ thất đệ vẫn chưa được phong vương. Không biết phụ hoàng nghĩ cái gì?” Hai hàng lông mày của Diệu Nhật lại chau thêm.

“Huynh phải nói rằng không biết thất đệ nghĩ cái gì mới đúng.” Lam Hạ trực tiếp chỉ ra vấn đề. Phụ hoàng sủng ái thất đệ đến thế, sao có thể không phong vương cho đệ ấy được. Cho dù người trực tiếp phong thất đệ làm thân vương cũng chẳng có ai ngạc nhiên cả.

“……”



“Nhật nhi, ngươi cũng đã 21 rồi nhỉ?” Ngồi bên trong Ngự thư phòng, nhìn đứa con lớn nhất đang đứng phía dưới, Ti Ngự Thiên chợt hỏi.

“Dạ vâng, thưa phụ hoàng.” Diệu Nhật cung kính đáp lại.

“Có ý trung nhân chưa? Bằng tuổi ngươi, phụ hoàng đã có Hoài Ân rồi.” Cầm bản tấu chương tấu trình về việc hôn nhân đại sự của mấy vị hoàng tử, Ti Ngự Thiên lại quay sang hỏi hai người con trai khác. “Hạ nhi và Sương nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Các ngươi cũng đã để ý tiểu thư nào chưa?”

“Phụ hoàng…” Nghe phụ hoàng hỏi vậy, Diệu Nhật lập tức tiến lên thưa. “Hài nhi mặc dù đã 21 nhưng công danh sự nghiệp chưa đạt đến đâu, sao có thể sánh với phụ hoàng được. Hài nhi muốn được trải nghiệm thêm vài năm nữa. Mong phụ hoàng thành toàn.”

“Phụ hoàng…” Lam Hạ cũng bước tới. “Bây giờ, hài nhi cũng muốn làm thêm vài chuyện nữa, chia sẻ gánh nặng cho phụ hoàng. Việc hôn nhân đại sự hài nhi vẫn còn chưa muốn nghĩ tới.”

“Phụ hoàng, hài nhi cũng muốn trải nghiệm thêm vài năm nữa.” Cẩm Sương cũng vội vàng nói.

Nhìn ba đứa con trai đang đứng bên dưới, Ti Ngự Thiên trầm giọng nói: “Nếu các ngươi cho rằng mình vẫn chưa sẵn sàng, vậy phụ hoàng cũng không ép các ngươi. Nhưng các ngươi nên nhớ, thân là hoàng tử, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ thành thân. Phụ hoàng có thể cho các ngươi thêm vài năm để suy nghĩ. Nếu đến lúc đó, các ngươi vẫn còn chưa có người nào ưng ý, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho các ngươi.”

“Tạ ơn phụ hoàng thành toàn.” Ba người lập tức hành lễ, cảm giác bất đắc dĩ lại dấy lên trong lòng.

“Phụ hoàng…” Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn phụ hoàng. “Thất đệ đã hơn 15 tuổi, sao phụ hoàng vẫn chưa phong vương cho đệ ấy. Cho dù thất đệ không muốn rời cung, phụ hoàng cũng có thể phong vương như thường mà. Hài nhi và các huynh đệ sẽ không có ý kiến gì đâu.”

“Đúng vậy, phụ hoàng. Nếu phụ hoàng sợ bọn hài nhi sẽ để tâm chuyện thất đệ vẫn ở trong cung thì xin người hãy yên tâm. Bọn hài nhi đều rõ tính tình của thất đệ. Với lại, so với bên ngoài, ở trong cung an tĩnh hơn nhiều.” Diệu Nhật nói rõ suy nghĩ của hắn cùng những người khác.

“A a, thấy các ngươi đều tỏ ý quan tâm Nguyệt nhi, phụ hoàng rất là mừng rỡ. Mọi người đều nói ‘vô tình nhất, đế vương gia’, nên tình nghĩa giữa đám huynh đệ các ngươi đúng là ngàn năm khó gặp.” Nghe bọn họ nói vậy, khuôn mặt Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ tươi cười.

“Còn về chuyện phong vương cho Hàn Nguyệt, phụ hoàng đã đề cập với nó nhiều lần nhưng bản thân nó không muốn, cũng thấy vô cùng phiền toái. Bây giờ phụ hoàng mà nhắc tới chuyện đó là nó trở mặt ngay lập tức. Các ngươi đều biết tính tình Hàn Nguyệt. Trừ khi nó đồng ý, nếu không phụ hoàng có ép cũng không ép được.” Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ thở dài. Nguyệt nhi không những không muốn làm thái tử, ngay cả chức quận vương cũng chẳng muốn nhận.

“Nếu thất đệ đã không muốn thì chúng ta cũng không nên ép buộc đệ ấy nữa làm gì. Khiến phụ hoàng phải phiền lòng rồi.” Cẩm Sương mỉm cười lên tiếng, chấm dứt đề tài này.

“Hàn Nguyệt mặc dù trên nhiều phương diện, năng lực xử lý cực kỳ tốt, nhưng bẩm sinh nó không thích tiếp xúc với người khác. Cho nên có rất nhiều việc, phụ hoàng muốn các ngươi làm thay. Phụ hoàng hi vọng mấy người các ngươi đừng vì Hàn Nguyệt mà tự hạ thấp bản thân mình. Hàn Nguyệt còn thua kém các ngươi ở rất nhiều mặt.” Nhìn mấy con trai giờ đã trưởng thành nên người, Ti Ngự Thiên nở một nụ cười thỏa mãn.

“Phụ hoàng yên tâm. Hài nhi trong lòng đều hiểu rõ.” Lam Hạ kiên định nhìn phụ hoàng.

“Xin phụ hoàng yên tâm.” Diệu Nhật cùng Cẩm Sương đồng thời nói.

“Ừ. Vậy các ngươi lui ra đi. Chú ý chăm sóc bản thân mình.” Ti Ngự Thiên mở miệng kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay của hắn với mấy đứa con trai.

Chờ ba người đều lui ra ngoài, Ti Ngự Thiên đứng dậy đi ra phía sau tấm bình phong. Thấy con người đang nằm trên giường giả vờ ngủ đã mở mắt, Ti Ngự Thiên tiến đến ôm nó vào trong lòng, ôn nhu nói: “Nguyệt nhi cứ yên tâm ở lại trong cung. Mọi chuyện đã có phụ hoàng lo.”

Thân hình mặc bạch y cũng không nói gì, chỉ đặt bàn tay lạnh giá của mình vào trong bàn tay ấm áp của phụ hoàng, để mặc cho đôi môi phụ hoàng nhẹ hôn lên khắp khuôn mặt mình.



“Xem ra Ti Hàn Nguyệt quả thật cũng có chút thủ đoạn.” Dưới ánh nến, thanh y nhân âm trầm nói: “Mà đám người nhà Tiêu gia cũng quá ngu ngốc. Thuê người ám sát Ti Hàn Nguyệt làm ăn như thế nào lại bị người dò ra được. Thiên Nguyệt phủ liệu có quan hệ gì với Ti Hàn Nguyệt không?”

Một hắc y nhân chợt tiến lên phía trước trầm giọng thưa: “Theo như những gì điều tra được, chưa thấy hai bên có quan hệ gì.”

“Ai~ chỉ tội nghiệp cho mẫu hậu của nó. Quân cờ trên tay ta lại thiếu mất đi một quân.” Đưa bức thư trên tay lại gần ngọn nến đang cháy, ánh lửa bùng lên chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt nọ. “Mọi chuyện bên kia an bài như thế nào rồi?”

“Đã bàn bạc xong hết rồi.” Hắc y nhân lập tức trả lời.

“Vậy là tốt rồi. Để xem lần này Ti Hàn Nguyệt có may mắn được nữa không?” Nói xong, thanh y nam tử đứng dậy lại gần hắc y nhân. “Nhớ ta không?” Vừa nói vừa cởi những nút thắt trên y phục ra.

Thấy thế, hắc y nam tử tiến đến, đẩy thanh y nhân ngã xuống chiếc giường phía sau, rồi dùng sức xé nát bộ quần áo vướng víu, dán cả người mình lên thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân kia.

“A a, ngươi đúng là con ma háo sắc.” Thanh y nam tử chẳng hề sợ hãi, vươn tay mơn trớn thân hình đang nằm trên người mình, động tác đầy mời gọi.

Chỉ chốc lát sau, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy đối phương, tiếp tục làm chuyện thiên kinh địa nghĩa. Những tiếng rêи ɾỉ đầy nɧu͙© ɖu͙© cùng tiếng thân thể cọ sát vào nhau tràn ngập khắp phòng.