Kinh Sơn Nguyệt

Chương 17: Không giả vờ nữa

Thu Phong ngồi bệt dưới đất, mặt mày tái nhợt, run giọng gọi:

“Lục... Lục tỷ…”

Cậu muốn hỏi sao tỷ lại dám tay không bắt rắn, sao dám quấn nó lên cổ Tam đệ, sao lại dám đắc tội Tam đệ đến vậy…

Nhưng dưới nỗi sợ hãi tột độ, cậu không thể thốt ra lời nào, chỉ còn nghe thấy tiếng răng va lập cập của chính mình.

Trong khi đó, thiếu nữ dường như đã quên mất sự tồn tại của người khác, lạnh lùng hỏi Thu Tùng:

“Nói đi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Ánh mắt nàng còn lạnh lẽo hơn cả con rắn đang quấn trên cổ hắn, khiến Thu Tùng rùng mình, lần đầu thật sự cảm nhận được sự sợ hãi.

Lúc trước hắn có sợ, nhưng vẫn còn giận, còn nghĩ sau sẽ về méc trưởng bối một trận. Nhưng lúc này, đến cả giận cũng bị nỗi sợ đè bẹp, chỉ còn lại cảm giác nghẹt thở.

Hắn nhận ra sâu sắc rằng, thiếu nữ trước mắt này không giống bất kỳ ai trong số các tỷ tỷ của hắn — nàng là một đứa điên, cái gì cũng dám làm!

Trẻ con đôi khi còn thực tế và trần trụi hơn cả người lớn.

“Đệ... đệ sai rồi…”

Thu Phong sửng sốt nhìn Thu Tùng.

Tam đệ nói gì? Có phải cậu nghe nhầm không?

“Từ giờ đừng đến làm phiền ta nữa.”

Thu Tùng liên tục gật đầu, cằm chạm cả vào thân rắn, khóc đến tan nát:

“Huhu, đệ không dám nữa, tỷ mau gỡ con rắn xuống đi!”

Thu Hằng kéo con rắn dài xuống, thả lỏng siết chặt trên người Thu Tùng.

Được tự do rồi nhưng cậu mập vẫn không dám đi, chỉ lấm lét nhìn thiếu nữ đang cầm rắn.

Thu Hằng nhét lại con rắn vào tay cậu ta:

“Ồ, trả lại cho ngươi.”

Thu Tùng muốn khóc không ra nước mắt, lại chẳng dám vứt con rắn đi, đành nắm chặt cổ rắn, rụt rè hỏi:

“Vậy… đệ đi được rồi chứ?”

Thấy Thu Hằng gật đầu, cậu mập lập tức cắm đầu chạy.

Thu Hằng liếc nhìn Thu Phong một cái, rồi xoay người rời đi.

Cành lá xanh um, hương hoa ngào ngạt, Thu Phong vẫn ngồi ngây người dưới đất.

Lục tỷ chắc chắn nghĩ cậu thông đồng với Tam đệ để lừa nàng đến đây…

Tiểu đồng chờ bên giả sơn thấy Thu Tùng chạy đến liền vội vàng đón:

“Công tử— ủa, con rắn vẫn còn trong tay ngài à?”

Lục cô nương không bị lừa đến sao?

“Câm miệng!” Thu Tùng mắng một câu, ném con rắn vào người tiểu đồng.

Tiểu đồng cuống quýt bắt lấy con rắn, mồ hôi đầm đìa hỏi:

“Công tử, con rắn này xử lý thế nào ạ?”

“Vứt ra ngoài—” Thu Tùng ngập ngừng, rồi đổi ý:

“Ngươi biết Lục tỷ ghét ai nhất không?”

Câu hỏi khiến tiểu đồng biểu cảm khó xử.

Lục cô nương ghét nhất… chắc là ngài đấy ạ.

“Trừ ta!”

Tiểu đồng nghĩ mãi mới chậm rãi nói:

“Lục cô nương mới vào phủ không lâu, lại cả ngày ở trong Lãnh Hương cư, chẳng tiếp xúc mấy người trong phủ. Nhưng nghe nói lúc đầu bà lão Trư được lão phu nhân sắp xếp đến dạy quy củ cho cô ấy, hai người không hợp nhau, nhưng cũng không rõ thực hư…”

“Vậy là bà ta đi, đi thôi.”

____

Lúc này, bà lão Trư đang trên đường đến Thiên Tùng đường.

Chuyện hôm trước khiến bà ta nghẹn một cục trong lòng. Thấy phản ứng của lão phu nhân không tiện nhắc lại chuyện cũ, bà bèn sắp xếp một nha hoàn nhỏ theo dõi, từ đó phát hiện ra bà lão Ngư ở Lãnh Hương cư thường xuyên lười biếng.

Bà ta luôn cảm thấy việc Lục cô nương và bà lão Ngư sống yên ổn bên nhau có điều gì đó không ổn.

Dù không có chứng cứ xác thực, nhưng thổi gió trước mặt lão phu nhân thì vẫn hữu ích.

Đang nghĩ vậy thì một vật bay từ ven đường tới, đập trúng người bà.

Bà Trư theo phản xạ đưa tay bắt lấy, vừa nhìn thấy đầu con rắn ngọ nguậy trong tay, lập tức hét to một tiếng rồi ngất xỉu.

___

"Bà Trư bị con rắn dọa ngất?” — lão phu nhân nghe tin, sắc mặt kỳ quái.

Dạo này bà Trư ngất xỉu hơi thường xuyên rồi, thật là vận rủi bám người.

“Bảo đại phu kê cho bà ta phương thuốc an thần, nói bà ta cứ ở nhà tĩnh dưỡng đi, tạm thời không cần đến Thiên Tùng đường hầu hạ nữa.”

Dặn dò xong, lão phu nhân gọi đại thiếu phu nhân nhà quản sự là Triệu thị đến mắng một trận:

“Trong vườn sao lại có rắn? Không có người thường xuyên kiểm tra, tiêu diệt à?”

“Con dâu sẽ cho người kiểm tra dọn dẹp cẩn thận ngay ạ.”

___

Tin tức truyền đến Lãnh Hương cư, Thu Hằng cũng thấy kỳ lạ.

Người khác không biết, nhưng nàng chắc chắn chuyện bà Trư bị rắn dọa ngất không thoát khỏi liên quan đến Thu Tùng.

Bị nàng dọa sợ rồi, lại đi tìm bà Trư – người có hiềm khích với nàng – gây sự?

Thu Hằng nghĩ mãi không ra lý do, chỉ có thể kết luận: đứa trẻ này có bệnh.

___

Từ khi Thu Tùng và bà Trư yên phận, bầu không khí ở Lãnh Hương cư càng thêm dễ chịu. Hôm nay, hương an thần cuối cùng cũng được hoàn thành, Thu Hằng bước ra khỏi cửa.

Buổi trưa trong phủ họ Bá yên ắng lạ thường, lão Bá gia thì đang nổi giận:

“Đổi trà mát khác đi!”

Tiếng tách chén trà vỡ vang lên khiến người ta hoảng hốt, tỳ nữ vội vàng dọn dẹp rồi rút lui.

Bình thường lão Bá gia ở ngoài viện nhiều, người hầu thân cận đều biết ông đã bị chứng mất ngủ hành hạ lâu ngày.

Thu Hằng cũng biết điều đó.

Nàng biết từ sách.

Lão Bá gia vì muốn truyền tước vị lại mà dốc hết tâm tư, dẫn đến chứng mất ngủ kinh niên.

Dạo gần đây Phương Châu dốc sức tìm hiểu, đã dò la được không ít chuyện, trong đó có tin tức chẳng mấy bí mật này.

Tỳ nữ vào bẩm báo:

“Lão gia, Lục tiểu thư cầu kiến.”

“Lục nha đầu?” Lão Bá gia đang đau đầu nên bực bội, nghe nói là Thu Hằng thì lập tức khó chịu: “Bảo là ta đang ngủ.”

Buổi trưa vốn là giờ nghỉ ngơi.

Tỳ nữ do dự một lúc rồi nói:

“Lục tiểu thư nói… mang theo thứ lão gia cần.”

Lão Bá gia lập tức tò mò:

“Vậy cho nó vào.”

Thu Hằng chờ ngoài cửa, tỳ nữ vội bước ra:

“Lục tiểu thư, lão gia cho mời.”

“Đa tạ tỷ tỷ đã chuyển lời.” Thu Hằng theo sau tỳ nữ bước vào, khi màn cửa được vén lên, hương thơm lập tức ập đến.

Là mùi của hương an thần.

Trên thị trường có rất nhiều công thức hương an thần khác nhau, nên hiệu quả cũng khác nhau. Phủ Bá gia không thiếu tiền, lão gia bị bệnh mãn tính nên tất nhiên dùng loại hương tốt nhất.

“Chất nữ chào tổ phụ.”

“Hằng nhi đến có việc gì?” Trước mặt cháu gái, lão Bá gia ra vẻ từ hòa, chẳng còn dấu vết gì của cơn giận lúc nãy.

Thu Hằng liếc mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh.

Trong phòng chỉ có một người hầu, rõ ràng là người ông ta tin tưởng.

Thu Hằng lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay:

“Chất nữa đích thân làm hương an thần, mang đến hiếu kính tổ phụ.”

Nghe vậy, lão Bá gia không những không thấy vui mừng, ngược lại sắc mặt sa sầm.

Lục nha đầu sao biết ông không rời được hương an thần?

Trong phủ biết ông bị mất ngủ không ít, nhưng Lục nha đầu mới đến bao lâu? Lại còn cố tình tìm hiểu tình trạng của mọi người trong phủ?

Lão Bá gia thích cháu gái ngoan ngoãn xinh đẹp, chứ không phải loại đầu óc nhiều toan tính lại còn dùng mưu kế với chính ông ta.

“Ta có hương quen dùng rồi, cháu cứ ở Lãnh Hương cư học quy củ đi.” Lão Bá gia lạnh nhạt nói.

Bình thường ông ta giả vờ hiền từ là vì việc dạy dỗ cháu gái có lão phu nhân và con dâu lo, ông ta không cần mặt lạnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là một nha đầu nhỏ chọc ông mất vui thì sẽ không bị trừng phạt.

Nói cho cùng, chỉ là một đứa cháu sống nhờ hơi ông ta mà thôi, không phải người ngoài cần ông nịnh nọt.

Thấy Thu Hằng vẫn đứng đó không nhúc nhích, lão Bá gia càng lạnh giọng:

“Lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Cháu biết tổ phụ đã có loại hương quen dùng rồi.” Thiếu nữ sớm đoán trước sẽ không thuận lợi, bình thản đối mặt với ánh mắt của lão Bá gia. “Nhưng loại hương cháu làm có hiệu quả tốt hơn tất cả.”

Kết cục của mấy cô cháu gái trong nhà đã cho nàng biết, làm một đứa cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt lão Bá gia là lãng phí thời gian.

Với loại người đầy toan tính như ông ta, chi bằng cứ thẳng thắn.