"Cháu gái ngốc của bà, cháu là người thành thật, cũng không có lý do gì lừa bà, tại sao bà lại không tin chứ. Mà nếu như những lời cháu nói là giả, chúng ta cũng đâu mất gì, nhà cửa tân trang, gia cố sửa chữa cũng là để cho chúng ta ở. Thực phẩm, vật tư, đồ dùng mua về cũng là để chúng ta xài, cũng không mất đi đâu cả. Thiên tai nếu không đến, chúng ta càng phải bái tạ ăn mừng nữa, nhưng nếu thật sự đến, chúng ta sẽ có sự chuẩn bị, cũng không bị đói chết". Bà nội Lưu liền an ủi Vân Yên, người già như bà có thể sống được bao lâu chứ. Có thể vì con cháu làm chút chuyện cũng tốt. Nếu như thật sự có thiên tai, thì các con, các cháu cũng có thể tiếp tục được sống tốt.
"Dạ vâng ạ". Vân Yên mỉm cười.
"Bà đi trước đây". Hai bà cháu đứng ở lầu hai nói chuyện một lát, lúc này mới rời đi, Vân Yên cũng đi theo thang bộ lên lầu ba, mở cửa phòng, sau đó tắm nước nóng cho thật thoải mái, mặc thêm áo choàng tắm, dưỡng da xong thì cô lên giường nằm nghỉ, bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Mới vừa mở điện thoại, một đống tin nhắn đã nhảy ra liên tục, khiến cho điện thoại cô bị đơ mất mấy chục giây, mới có thể sử dụng được.
"Tên khốn nào nhắn tin nhiều thế này". Vân Yên thật bực bội, cô chỉ định mở điện thoại thư giãn một lát, không ngờ lại có nhiều người nhắn tin như vậy. Cô liền bấm mở lên nghe thử.
"Vân Yên, cô định lạt mềm buộc chặt với tôi, đúng là đồ ngu ngốc, tốt nhất cô nên biến mất khỏi tôi cả cuộc đời này đi, sau này tôi không muốn thấy cô nữa". Tin nhắn thoại của Trạch Hàn gửi tới, bên trong toàn là lời lẽ đe dọa, mắng nhiếc. Vân Yên liền bấm next, cô chỉ nghe giọng của hắn cũng đã chán ghét, không có hơi sức mà cãi cọ.
"Vân Yên, cô nghĩ làm như vậy, anh Trạch Hàn sẽ để ý đến cô hay sao, nếu cô biết điều đừng làm phiền đến anh ấy nữa". Kỳ Hoa cũng gia nhập, cô ta vừa gửi tin nhắn thoại vừa chụp ảnh Trạch Hàn ăn cháo cô ta đút gửi cho cô, cô thật không hiểu, cô đi rồi, chẳng phải bọn họ đỡ chướng mắt hay sao chứ, cứ liên tục làm phiền cô làm gì. Cô đâu có nói gì tới bọn họ chứ.
Tiếp theo đó là hàng loạt tin nhắn, bảo cô không xứng với Trạch Hàn, hắn ta chọn cô đúng là cô may mắn, rồi Kỳ Hoa lương thiện giúp chăm sóc Trạch Hàn cô đừng cố xen vào nữa...bla bla...nói tóm lại là rất nhiều. Cô thật hết nói nổi, chẳng lẽ cơ duyên của nguyên chủ kém đến nỗi, không một ai lên tiếng vì cô ấy hay sao chứ. Haizzz. Thôi mặc kệ, cô mới chẳng thèm quan tâm làm gì, lo cho mình trước đi đã.