Vân Yên tranh thủ lái xe đến một nhà hàng hải sản gần đó gọi một bàn tiệc lớn, những món nào hợp khẩu vị, cô sẽ mua thêm và gói hết những thức ăn thừa mang về. Tất cả đều được đặt gọn trong không gian.
Đợi dùng bữa xong, Vân Yên lại đi siêu thị một chuyến, cô đặt đủ các loại thực phẩm, đồ dùng thiết yếu, gia vị, mì gói, sữa, bim bim,...với số lượng lớn, hẹn thời gian giao hàng xong thì rời khỏi. Cô cũng tranh thủ đặt hàng mỗi ngày giao 5 tấn gạo, bột mì, thịt lợn, thịt heo, bò, dê, gà, vịt, hải sản, các loại trứng, bơ, sữa, các loại đậu, sản phẩm chế biến từ các loại thịt,...lại mua thêm mấy lô dược thảo đông y, thuốc tây y...
Vừa đặt hàng, vừa nhận hàng, vậy mà thoáng chốc đã đến nửa đêm, ba bữa cô đều phải giải quyết bên ngoài, chỉ có thỉnh thoảng về xem thợ sửa chữa nhà mà thôi. Đêm nay, cô đành phải ở lại khách sạn một đêm vậy. Vân Yên tranh thủ lái xe đến nhận phòng, vừa mới đi vào thang máy đã gặp bà nội Lưu ở đây.
"Vân Yên, cháu cũng ở đây à. Biết thế bà đã dặn trước, để ở gần phòng cháu, cháu ở phòng mấy, bà ở phòng 202, kế bên hai phòng là gia đình của bà". Bà nội Lưu thấy Vân Yên thì vui vẻ, bà không quen ở khách sạn, cho nên nhận phòng xong, liền đi ra ngoài nói chuyện phím, đến giờ ngủ mới chịu về.
"Cháu ở phòng 301, sao bà lại ở đây". Vân Yên cả ngày chỉ về nhà có một lúc, lại đi ngay, cho nên cũng không biết bà đã sớm dọn đến khách sạn.
"Chẳng phải cháu nói sắp có bão hay sao chứ. Bà lo căn nhà sẽ không chịu nổi, cho nên cũng nghe theo cháu, thuê đội xây dựng về sửa chữa lại, cả nhà liền tạm thời ra ngoài nghỉ ở khách sạn. Cháu cũng biết đó, bà đã từng trải qua không ít trận lớn nhỏ thiên tai, không thể ỷ y được, trông chờ người khác thôi thì mình tự cứu mình đã. Bà cũng đã gọi mấy đứa con cháu của và về đủ rồi, vài hôm chúng sẽ trở về. Mấy nhà ở chung tầng thân thiết với chúng ta, hôm nay cũng đã bắt đầu đi tìm người về gia cố nhà cửa, bà chỉ hi vọng, trận thế lần này không quá lớn, để còn đường mà sinh sống". Bà nội Lưu đã hơn 70 tuổi, nhưng vẫn rất tinh tường minh mẫn, bà là người ngay thẳng, con cháu trong nhà đều làm cho nhà nước, hoặc tham gia quân ngũ, Vân Yên cảm thấy yên tâm hơn, nếu có cả nhà bà bên cạnh.
"Cháu cảm ơn bà rất nhiều, dù sao cũng là cháu tự mình nói, cứ ngỡ sẽ không ai tin cháu, nhưng không ngờ bà nội Lưu lại tin tưởng cháu như vậy, cháu rất cảm ơn bà". Vân Yên cảm thấy rất vui, cô tưởng những người khác thấy việc cô làm sẽ mắng cô ngu ngốc chứ, ai lại tin tưởng người khác vô điều kiện như vậy chứ.