Nghe Nói Nữ Quan Thích Người Đẹp

Chương 5

Quý Lê thu hồi ánh mắt từ Tam Điều Liễu, cúi xuống nhìn quả nho trong tay. Vừa nhìn thấy thứ dơ bẩn, nàng thà ngắm quả nho cho tâm trí trong sạch.

Tam Điều Liễu giơ kiếm, lòng tràn đầy hy vọng. Mắt thấy sắp tới nơi, gã càng thêm phấn chấn. Kiếm quang lóe lên trước, máu tươi bắn theo sau. Tam Điều Liễu khựng lại giữa không trung, cổ cứng đờ xoay lại, nhìn cánh tay cầm kiếm của mình "phập" một tiếng nện xuống sàn nhà tốt nhất của Thiên Bôi tửu lâu. Chỗ đứt tay máu tuôn như suối, cả người gã cũng như cánh tay đứt lìa kia, ầm ầm rơi xuống từ giữa không trung. Hai vị công tử vừa mới từ nhã gian chui ra, hoảng hốt vội vàng giật tấm lụa treo bên cột đỏ che chắn thân mình.

Quý Lê tán thưởng liếc nhìn Nhĩ Nghi thu kiếm vào vỏ, bước xuống lầu. Hai vị công tử thấy nàng đi ngang qua, sợ hãi kéo tấm lụa chặt hơn, bắp chân không kìm được run rẩy.

Quý Lê chẳng thèm liếc họ lấy một cái. An Uyển Thu nhanh chóng định thần, sửa sang lại cảm xúc, kinh ngạc nhìn hai người kia một cái. Hai gã công tử kéo lụa che mặt, nàng ấy nhất thời không nhận ra là con nhà ai. Quý Lê đã xuống lầu, nàng ấy cũng không nghĩ ngợi thêm, vội vã chạy theo.

"Lập tức áp giải hai tên này về Đốc Vệ Thự." Nhĩ Nghi lấy một mảnh vải từ chỗ Tô lão bản, vừa lau thanh kiếm dính máu vừa ra lệnh cho Cấm Lâm Vệ.

Quý Lê phất tay, ra hiệu cho đám Cấm Lâm Vệ lui sang một bên. Nhĩ Nghi ngạc nhiên: "Đại nhân?"

"Đưa kiếm đây."

Nhĩ Nghi hai tay dâng kiếm lên. Quý Lê cầm kiếm, thong thả bước đến bên cạnh Tam Điều Liễu đang rêи ɾỉ đau đớn trên mặt đất, máu tươi đã chảy đầy sàn.

"Ngươi... Ngươi..." Tam Điều Liễu như muốn nói gì đó, Quý Lê khẽ nhíu mày, cổ tay vung lên. Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng tận trời, Tô lão bản phải bịt chặt tai lại.

Tam Điều Liễu đau đến co rút cả người. Quý Lê hài lòng nhìn chiếc quần đẫm máu của gã, môi nở nụ cười nhưng giọng nói lạnh lẽo đáng sợ.

"Xem đây, đây là kết cục của kẻ trêu đùa với cô nương vô tội. Nữ nhân không phải thứ ngươi muốn đùa là được đùa."

Hai gã công tử trên lầu lặng lẽ kéo tấm lụa che kín vùng đũng quần, mẹ kiếp, bọn họ chỉ ra ngoài uống rượu thôi, sao phải cho kẻ trong sạch như họ chứng kiến cảnh tra tấn này?

Quý Lê ném kiếm cho Nhĩ Nghi: "Xử lý hậu quả cho tốt."

"Vâng."

Quý Lê không màng chuyện khác, lập tức đi thẳng ra cổng Thiên Bôi tửu lâu.

Tim Tạ Vân Thiệu đập thình thịch không ngừng, đừng nghĩ nhiều... Hắn chỉ là bị dọa thôi! Hồi lâu sau mới buông tấm lụa đang nắm chặt, vỗ vỗ gương mặt hơi cứng đờ, hung hăng đẩy Vu Đình Tùng bên cạnh: "Tỉnh lại đi!"

Vu Đình Tùng nắm vạt áo thở phào nhẹ nhõm. Hơi thở chưa ổn định đã nghe Tạ Vân Thiệu hạ giọng nói: "Tay này độc ác quá, mệnh căn của ta còn đau! Nhà ai lấy được nàng thì đúng là tám đời xui xẻo đổ máu, không biết tạo bao nhiêu nghiệt nữa!"

Vu Đình Tùng trợn tròn mắt chưa kịp nói gì, lại nghe Tạ Vân Thiệu thì thầm: "Chậc chậc, không biết vị tráng sĩ nào sẽ cưới nàng, ta nhất định sẽ thắp cho hắn mấy nén hương sau khi chết, đáng thương thay!"

Gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Tạ Vân Thiệu đầy vẻ thổn thức, hắn nói thật, nhất định sẽ thắp cho vị tráng sĩ đó mấy nén hương.

Tô lão bản: "Quý... Quý đại nhân vừa mới ra đến cổng rồi!"

An Uyển Thu: "Này... Gã này đang nói gì vậy?"

Nhĩ Nghi: "Ngươi... Ngươi mới là tráng sĩ thật sự!"

Cấm Lâm Vệ: "Này... Tên ngốc này, tưởng hạ giọng chúng ta không nghe thấy sao?"

Tam Điều Liễu: "Huynh... Huynh đệ, ta sẽ đợi ngươi đến bồi ta."

Tạ Vân Thiệu thò đầu nhìn xuống, không khỏi giật mình, giơ tay chọc chọc cánh tay Vu Đình Tùng: "Sao họ đều nhìn ta như thấy ma vậy?"

Vu Đình Tùng: "Biểu... Biểu ca, huynh có biết võ công của Cấm Lâm Vệ đều rất cao không? Hơn nữa, hơn nữa giọng huynh nói thật sự không nhỏ lắm đâu!"

"Hả?" Tạ Vân Thiệu ngẩn người, không tự chủ xoay đầu nhìn về phía Quý Lê đang đứng ở cửa, vừa hay đυ.ng mắt nàng vừa quay người lại.