"Ngài là Quý đại nhân?" Tam Điều Liễu giật giật đôi mắt nhỏ, giang hồ đồn Cấm Lâm Vệ của Đốc Vệ Thự cao thủ như mây, bản lĩnh của mình gã tự hiểu rõ, nếu đánh nhau thật e là không chiếm được lợi thế, gã vốn nhiều mưu mô xảo quyệt, đôi mắt vừa chuyển đã có chủ ý.
Quý Lê chẳng thèm đáp lời Tam Điều Liễu, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, một kẻ chuyên hãm hại cô nương vô tội, đồ dơ bẩn ô uế cũng dám mở miệng nói chuyện với nàng?
Ánh mắt Quý Lê trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh cho Nhĩ Nghi và đồng bọn: "Bắt lấy."
"Rõ!"
Nhân thân tay Cấm Lâm Vệ của Đốc Vệ Thự đều là cực giỏi, nhưng trước đó lão đại Nhĩ Nghi cô nương đã phân phó, khi động thủ phải cẩn thận đừng làm hỏng đồ đạc của Thiên Bôi tửu lâu. Đồ vật ở đây quá quý giá, nếu phải bồi thường có thể lên đến vạn lạng. Nhớ lời dặn này, họ ra tay đều có phần dè dặt. Thêm vào đó, Dạ Trung Tinh và Tam Điều Liễu lại đặc biệt giỏi về chạy trốn, nên một hồi lâu vẫn chưa bắt được.
Nhĩ Nghi ôm kiếm đứng một bên, thong thả nhìn thuộc hạ đang vây đánh Dạ Trung Tinh và Tam Điều Liễu giữa sân: "Ai nha, yếu quá." Nàng ấy thầm nghĩ phải bàn với đại nhân về việc tăng cường huấn luyện cho họ.
Dạ Trung Tinh và Tam Điều Liễu bay tới bay lui trong tửu lâu, Quý Lê lạnh lùng nhìn, không hề tỏ vẻ lo lắng.
An Uyển Thu đứng một bên quan sát tình hình, ánh mắt chợt tối sầm, vẻ mặt lộ chút gấp gáp. Nàng ấy nhíu chặt mày, thử hỏi: "Đại nhân, hai tên trộm này có vẻ rất lợi hại, có cần điều thêm người không?"
"Ngươi cho rằng Cấm Lâm Vệ chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh?"
"Vậy... vậy tại sao..." An Uyển Thu nói được nửa chừng thì dừng lại. Nàng ấy hiện cũng đang làm việc ở Đốc Vệ Thự, Cấm Lâm Vệ là đồng liêu, nói vậy như thể đang khinh thường đồng liêu của mình.
"Vì sinh kế của cả Đốc Vệ Thự." Quý Lê vừa chỉnh ống tay áo vừa đáp.
An Uyển Thu là cô nương có gì không hiểu liền hỏi ngay. Nàng ấy đan hai tay đặt trước bụng, thành khẩn nói: "Thuộc hạ ngu dốt, không hiểu."
Quý Lê im lặng một lúc mới chậm rãi nói: "Làm hỏng đồ của người ta phải bồi thường. Nếu họ không cẩn thận, mấy tháng tới cả Đốc Vệ Thự chỉ còn nước uống gió Tây Bắc." Vì thế dù bắt người chậm chút, nàng cũng thông cảm.
An Uyển Thu: "..." Thì ra Đốc Vệ Thự nghèo đến thế!
Trong lúc An Uyển Thu và Quý Lê nói chuyện, Dạ Trung Tinh và Tam Điều Liễu đã thêm không ít vết thương trên người. Hai người đứng trên bàn, bị Cấm Lâm Vệ bao vây chặt.
Tam Điều Liễu sờ vết máu bên khóe mắt, trong lòng thầm buồn bực: "Chẳng phải Nhất Diệp tiên sinh nói Quý Lê không có ở kinh đô sao?"
Dạ Trung Tinh lắc đầu, gã cũng không rõ lắm.
Tam Điều Liễu tức đến sắp chết, gã chính vì nghe nói Quý Lê không ở kinh đô nên mới dám đến. Nhiều năm trước gã đã từng đến kinh đô một lần, uống một trận tại Thiên Bôi tửu lâu này, hương vị rượu ngon thấm tận xương tủy, chẳng kém gì mỹ nhân.
Mấy năm nay cứ mong ngóng có ngày được đến uống một trận nữa. Nghe được từ Nhất Diệp tiên sinh rằng Quý Lê đã âm thầm đi Giang Nam nhiều ngày, gã liền cùng Dạ Trung Tinh đến kinh đô, chẳng đi đâu mà thẳng tiến Thiên Bôi tửu lâu. Nào ngờ... nào ngờ!
Tam Điều Liễu nhìn quanh đám Cấm Lâm Vệ đang vây mình, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Quý Lê đang đứng bên lan can lầu trên. Không chút do dự, gã vận khinh công giơ kiếm bay về phía nàng. Đám Cấm Lâm Vệ chỉ hơi ngạc nhiên liếc nhìn Tam Điều Liễu bay đi, vẫn bình tĩnh không chút hoang mang bắt giữ Dạ Trung Tinh.
Quý Lê thản nhiên nhìn Tam Điều Liễu đang bay tới, ánh sáng từ trường kiếm chiếu vào mặt nàng. An Uyển Thu vốn chỉ là cô nương khuê các bình thường, thấy hàn quang từ kiếm đã sợ đến cứng người. Quý Lê vẫn không động đậy, chỉ thong thả đùa nghịch quả nho vừa mang ra từ trong phòng bằng những ngón tay trắng muốt. Quả nho tròn trĩnh, trông rất đẹp mắt.
Tam Điều Liễu thấy Quý Lê không có động tĩnh gì, trong lòng mừng thầm. Giang hồ đồn đại Quý Lê không biết võ công, có vẻ quả thật như vậy. Bắt được nàng rồi, đám Cấm Lâm Vệ kia làm sao dám động đến gã!