Dịch Dã nghẹn lời.
Tên này sao ngay cả lời nói từ lâu như thế cũng nhớ?!
"Vậy trong phòng tôi rốt cuộc có bí mật gì, khiến cậu nhất định phải vào." Bạch Xuyên trong ánh đèn mờ nhạt nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích, đồng tử chợt lóe sáng, giọng nói hạ thấp: "Hay là, cậu biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?"
"..."
Dịch Dã còn chưa kịp mở miệng, một tiếng nổ chói tai đột nhiên vang lên!
Ánh sáng chói mắt khổng lồ nổ tung bên ngoài cửa sổ, tiếp theo tường nhà ầm ầm vỡ nát.
Trong tích tắc, Dịch Dã nhanh chóng lao tới ôm lấy Bạch Xuyên, lấy thân mình làm lá chắn.
Hai người lăn thành một đống, gạch đá rơi lả tả.
Tiếng rên vang lên, Bạch Xuyên ngẩng đầu, thấy Dịch Dã bên cạnh nhíu chặt mày.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Dịch Dã kéo hắn nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, vừa đi đến lan can, một cây xà ngang vừa hay rơi trúng chỗ họ vừa nằm!
Chỉ kém một chút nữa thôi, người bị đè sẽ là họ.
"Lưng cậu kìa." Đồng tử Bạch Xuyên co rút, nhìn vết thương do mảnh vỡ cắt trên lưng Dịch Dã.
"À cái này..." Dịch Dã xoay đầu liếc qua: "Không sao, không đau lắm."
Môi Bạch Xuyên mím trắng bệch.
Dịch Dã không có thời gian để ý đến trạng thái của hắn, ánh mắt chuyển sang căn nhà bên cạnh đã bị vụ nổ phá hủy chỉ còn lại đống tro tàn đen thui, vẻ mặt trầm xuống.
Cậu đại khái... biết mình chết như thế nào rồi.
Cậu nắm chặt tay, xoay đầu: "Chúng ta xuống dưới trước đã."
Hai người nhanh chóng xuống lầu, thấy ông già Kevin cũng đã bị đánh thức.
Ông vẫn ngủ ở tầng một, tiếng động vừa rồi từ tầng hai xuyên thẳng xuống tầng hầm, không chỉ phá hủy phòng của Dịch Dã, mà còn phá hủy cả nhà bếp và tầng hầm theo chiều dọc, vụ nổ dữ dội như vậy, ba người họ còn sống được đã là may mắn.
Chấn động kéo dài đúng hai phút mới kết thúc.
Trong nhà trở lại yên tĩnh, tiếng gió bão gầm rú từ nóc nhà truyền tới, trong nhà lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Ông già Kevin tìm đồ bảo hộ cho họ mặc vào, ba người đến nhà bếp, nhìn vào cái hố từ nhà bếp thông thẳng xuống tầng hầm, bên trong đen ngòm, không thấy đáy.
"Trong tầng hầm có gì vậy?"
Qua lớp đồ bảo hộ, giọng nói của Dịch Dã hơi mơ hồ.
Kevin · Lan Lợi: "Toàn là xác robot."
Vừa dứt lời, mọi người đều giật mình.
Xác robot... Trùng Tộc!
"Chết tiệt!"
Họ vội vàng tìm thang xuống dưới.
Tầng hầm chỉ có diện tích bốn mươi mét vuông, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp theo phân loại.
Hàng Trùng Tộc chỉ có xác robot mang về lúc trước, việc tìm kiếm rất dễ dàng. Nhưng không may là...
Dịch Dã nhìn khoảng trống dưới biển hiệu [Trùng Tộc].
Bộ xác đó, đã biến mất.
Vẻ mặt của Kevin trông chưa từng khó coi đến thế.
Ông nhăn chặt mày, ngồi xuống nhìn mảnh đất trước mặt.
Một vật thể có khối lượng và kích thước như vậy mà mang đi mà không để lại bất kỳ vết xước nào, điều này đủ để nói lên nhiều vấn đề.
Nói theo hướng tích cực nhất, là bị cướp biển vũ trụ lên kế hoạch đánh cắp; còn theo hướng xấu nhất thì—
"Là Trùng Tộc."
Dịch Dã đột nhiên lên tiếng.
Kevin Lan Lợi và Bạch Xuyên đồng thời nhìn về phía cậu.
Đã bảy năm kể từ khi cậu xuyên không đến đây, những cốt truyện game mà Dịch Dã còn nhớ rõ không nhiều, nhưng may mắn là cậu có ấn tượng với đoạn này.
Sau này trong kỳ thi đánh giá hàng năm ở trường quân sự, Bạch Xuyên đã từng chạm trán Trùng Tộc, trong đó có nhắc đến việc Trùng Tộc từng đột nhập vào nhà họ Lan Lợi để đánh cắp thứ gì đó.
Vậy nên... thì ra thứ mà Trùng Tộc đánh cắp chính là xác robot sao?
Dịch Dã không hiểu: "Robot đối với Trùng Tộc quan trọng đến mức ngay cả xác cũng phải thu hồi hết sao?"
"Không. Công nghệ nội bộ của Trùng Tộc rất phát triển, việc chế tạo robot đối với họ không phải là khó. Nếu cứ nhất định phải lấy đi xác robot, chỉ có thể nói rằng, bên trong xác robot có bí mật không thể tiết lộ."
Kevin Lan Lợi vừa dứt lời, tầng hầm trở nên im lặng một cách bất thường. Bí mật gì mà lại quan trọng đến thế đối với Trùng Tộc?
Theo những gì họ biết, bí mật tối cao của Trùng Tộc cơ bản đều liên quan đến "Trùng Mẫu", chẳng lẽ là...
Kevin kịp thời ngăn họ suy nghĩ tiếp: "Chuyện này các con không cần quan tâm nữa, ngày mai ta sẽ gọi người của phòng bảo vệ đến, họ sẽ xử lý."
Mọi người theo thang trở lên phòng khách.
Dịch Dã thấy Kevin tỏ vẻ thờ ơ, nửa tin nửa ngờ: "Nếu thật sự là Trùng Tộc, chúng ta có gặp nguy hiểm không?"
"Yên tâm." Kevin nhún vai thoải mái, giọng điệu thản nhiên: "Ta ngủ ở phòng khách, phải chết thì hôm nay đã chết rồi, Trùng Tộc việc gì phải để tôi sống chứ. Còn về phần các con, chỉ cần ngày mai lên được tàu vũ trụ đến sao Đế Minh, Trùng Tộc sẽ không dám xuất hiện ở đó đâu."
Dịch Dã ồ một tiếng, vài giây sau thì trợn mắt: "... Chúng... con?"
Kevin Lan Lợi khựng lại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mà mình đã quên: "À, ta quên chưa nói. Ngày mai con phải đi học cùng với em trai con."