"Được."
Dịch Dã sững sờ, mười mấy giây sau mới phản ứng lại, đối phương đã quay người vào phòng.
Cậu vừa đi theo vào vừa kinh ngạc... không phải chứ, câu nói này có tác dụng vậy sao?!
Trong phòng Bạch Xuyên không có nhiều ánh sáng, tối tăm u ám, chỉ có một chiếc đèn bàn dâu tằm trên bàn đang sáng.
Hắn kéo ghế ra ôm cánh tay ngồi sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ý gì đây?
Cho cậu ngủ giường?
Bạch Xuyên hoàn toàn không có ý định nói thêm gì, Dịch Dã lề mề nửa ngày, vén chăn nằm vào.
Tiếng gió bão bên ngoài gào thét, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy mọi tiếng động có thể nhận ra.
Cậu ngửi mùi trong chăn, có một mùi hương thoang thoảng. Rất quen thuộc, là mùi sữa tắm, cậu và Bạch Xuyên đều dùng cùng một loại.
Dịch Dã hơi không quen giường, nhưng mùi hương quá giống khiến cậu cảm thấy nằm ở đây không khác gì phòng mình, ôm chăn trở mình vài cái, tỉnh táo đến mức không ngủ được.
Ban ngày uống quá nhiều cà phê đặc và thuốc tỉnh táo, bây giờ não bộ hoạt động bất thường, hoàn toàn không thể ngủ được, cằm gác lên đầu gối, nhàm chán nên tiện thể bắt đầu lén lút quan sát đồ đạc trong phòng.
Bạch Xuyên luôn không cho cậu vào đây, còn tưởng là giấu bí mật gì.
Nhưng bức tường gọn gàng, bàn ghế gọn gàng, giường chiếu gọn gàng, nhìn qua đơn giản đến nhàm chán.
Thứ duy nhất có thể nói là bừa bộn, chỉ có cái thùng rác kia, giấy vò thành cục đầy ắp tràn ra ngoài.
Ồ, không đúng, điểm mấu chốt có vẻ không phải ở đây.
Dịch Dã nheo mắt, nhìn chằm chằm thùng rác đầy ắp giấy vụn.
Trong đầu lóe lên điều gì đó, tiếp theo vành tai bỗng đỏ lên, không tự nhiên ho khan hai tiếng, ánh mắt đầy vẻ làm chuyện xấu liếc nhìn bóng dáng ngồi đó.
Đều là đàn ông, làm sao không hiểu những tờ giấy này có ý nghĩa gì.
"Cái đó, cái đó..." Cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Tiểu Bạch, em sắp đến kỳ phát tình rồi phải không."
"Cậu muốn nói gì?" Giọng nói lạnh nhạt của Bạch Xuyên vọng lại.
Dịch Dã cứng đầu: "Chính là... dù sao anh cũng là anh trai em, nếu đến kỳ phát tình thì đừng một mình chịu đựng, biết đâu anh còn có thể giúp em..."
Bầu không khí bỗng nhiên đọng lại.
Dịch Dã nghe thấy tiếng vải ma sát phía sau, tiếng bước chân đến gần, một bên giường lún xuống.
Dịch Dã mở to mắt, Bạch Xuyên cúi người áp lại gần.
Hắn rất nghiêm túc quan sát cậu.
Ánh đèn vàng ấm rơi trên khuôn mặt sâu thẳm rõ ràng kia, đồng tử xanh thẫm dính ánh đèn ấm áp, giống như trong chốc lát không còn xa cách như vậy nữa.
Bạch Xuyên hạ giọng: "Anh trai muốn giúp em thế nào?"
?
Chẳng lẽ còn có cách giúp thứ hai?
Dịch Dã không khỏi do dự một chút, dò xét: "Chẳng lẽ không phải giúp em mua thuốc ức chế sao?"
Bạch Xuyên: "..."
Rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh hắn đột nhiên âm trầm, Dịch Dã vội vàng bổ sung: "Em chạy đi!"
"Nếu thuốc ức chế mất tác dụng thì sao." Bạch Xuyên cắn chữ nặng nề: "Nếu chúng ta ở trong một tình cảnh tuyệt vọng không có thuốc ức chế, cậu có phải sẽ nhìn tôi bị kỳ phát tình hành hạ đến chết."
Dịch Dã nghẹn lời, cậu vẫn chưa từng chuẩn bị cho tình huống này.
"Vậy làm sao bây giờ? Không thể để anh lên được!" Giọng cậu ngừng lại, mắt trợn tròn: "Em lên cũng không được!" Cậu là một thẳng nam cốt cách kiên cường, sau này nhiều lắm cũng chỉ cưới một nữ Beta, làm sao có thể lσạи ɭυâи với em trai mình chứ!
Thấy vẻ mặt Bạch Xuyên càng lúc càng khó coi, Dịch Dã trực giác không thể tiếp tục chủ đề này nữa.
Não bộ vận chuyển với tốc độ cao, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Mắt liếc thấy chiếc đèn bàn dâu tằm trên bàn, lập tức kích động "À" một tiếng.
"Nói đến mới nhớ không ngờ em vẫn còn giữ cái này, anh đã lâu không thấy rồi ha ha..."
Bạch Xuyên: "..."
Hắn nặng nề nhắm mắt, cúi đầu quay người.
"Thôi, không có gì để nói với cậu cả."
Nghĩa là sao?
Thôi kệ, dù sao chuyển chủ đề là được rồi. Nhưng mà cậu cũng thật sự tò mò, sao Bạch Xuyên vẫn còn giữ món đồ cậu tặng từ sáu năm trước.
"Em còn nhớ lúc đó quay món này khó lắm, chủ tiệm đặt tỉ lệ gacha thấp lắm, em phải dành dụm tiền tiêu vặt nửa năm mới quay được đấy." Cậu ghé sát vào sờ sờ chao đèn đang ấm, trừ bóng đèn hơi cũ ra thì bề ngoài gần như còn mới: "Không ngờ em giữ gìn tốt thế."
Bạch Xuyên nhạt giọng: "Để đại thôi."
"Vậy em cho anh đi, vừa hay đèn bàn phòng anh bị hỏng, muốn đổi cái khác."
"Không cho."
"Sao vậy?"
"Tôi thiếu đèn bàn."
Dịch Dã đành lưu luyến bỏ ý định.
"Hôm nay cậu đến phòng tôi rốt cuộc muốn làm gì?"
Bạch Xuyên không đến mức ngốc đến nỗi tin một câu nói mớ, Dịch Dã vì tối nay mà phải nịnh nọt hắn liên tục mười lăm ngày, nếu không phải chuyện quan trọng đến cùng cực thì căn bản không cần làm đến mức này.
"Anh đã bảo là mơ mà--"
"Hồi nhỏ chính cậu nói với tôi giấc mơ là thứ không đáng tin nhất."