Chương 2
Cậu thực sự không phải là một đứa trẻ tám tuổi, cậu biết rõ mình muốn làm gì. Có lẽ trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng Mạnh Chương sẽ không vì nỗi sợ này mà lựa chọn né tránh.
Mạnh Chương khẽ mỉm cười, xoay người lại.
Tạ thị nước mắt lưng tròng, dường như hiểu ra điều gì đó, nhìn Mạnh Chương một hồi lâu bằng đôi mắt ngấn lệ, bỗng nhiên đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng nở một nụ cười với Mạnh Chương.
Mạnh Chương nhìn bà thật kỹ, rồi lại nhìn Mạnh Giác cùng với các anh chị ở phía sau, như muốn khắc sâu dáng vẻ của họ vào trong ký ức.
Sau đó, cậu quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực, cúi người xuống.
Bịch, bịch, bịch...
Rõ ràng không có âm thanh nào phát ra, nhưng bất kể là Mạnh Giác, Tạ thị hay những người khác, kể cả Mạnh Ngô cùng đám gia nhân đứng im lặng quan sát bên cạnh, dường như đều nghe thấy tiếng dập đầu nặng nề.
Lúc đứng dậy, Mạnh Chương lại ngước mặt lên, mỉm cười với Mạnh Giác, Tạ thị cùng những người khác, không nán lại thêm nữa, cậu bé bước nhanh đến trước cổ xe ngựa.
Mạnh Ngô ngồi ngay ngắn trong xe ngựa khẽ gật đầu, đưa tay ra: “Lên đây nào.”
Mạnh Chương có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ngoan ngoãn đưa tay ra nắm lấy tay của Mạnh Ngô: "Vâng, Ông tổ."
Mạnh Ngô khẽ dùng sức, kéo Mạnh Chương lên xe ngựa.
Mạnh Chương tìm một chỗ ngồi bên cạnh Mạnh Ngô, đưa tay chỉnh lại trang phục có phần xóc xếch, rồi ngồi ngay ngắn.
Nếu ghi chép của gia tộc không sai, Mạnh Ngô, vị tổ tiên này của cậu là người thích sự khuôn phép.
Mạnh Chương nhanh chóng chớp mắt:
"Mọi người còn có việc gì sao?"
Ánh mắt Mạnh Ngô nhìn thoáng qua Mạnh Giác.
Mạnh Giác nhìn sang những người bên cạnh.
Tạ thị lúc này đã thu lại vẻ tiều tụy trên mặt, nếu không phải khóe mắt nàng vẫn còn đỏ hoe, chỉ nhìn dáng lưng thẳng tắp, trâm cài không hề lay động, e rằng ai cũng sẽ không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Tạ thị lắc đầu đáp: "Không có."
Ánh mắt Mạnh Giác dịu đi đôi chút, rồi lại nhìn sang các thiếu gia, tiểu thư phía sau Tạ thị.
Các thiếu gia, tiểu thư nhìn nhau, đồng loạt bước ra từ phía sau Tạ thị, quỳ xuống trước xe ngựa, dập đầu thật mạnh trước Mạnh Ngô đang ngồi bên trong.
"Em trai xin giao lại cho Ông tổ, xin Ông tổ yên tâm, em trai tâm địa thiện lương, thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ không để Ông tổ phải tốn nhiều tâm tư, chỉ sợ người ngoài thấy em trai còn nhỏ mà bắt nạt..."
Mạnh Chương nghe thấy, vừa buồn cười vừa tức giận. Chẳng lẽ ông ta không đáng để cho ba đứa nhỏ này yên tâm vậy sao?
"Ồ?" Mạnh Ngô vẫn giữ nguyên nét mặt chỉ hỏi: "Ý các ngươi là, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì đều là do người ngoài bắt nạt nó?"
Vị tiểu thư nhỏ gật đầu một cách tự nhiên: "Đúng vậy ạ!"
Hai vị tiểu thiếu gia tuy không nói gì, nhưng nét mặt lại mang vẻ đồng ý.
Trong mắt Mạnh Ngô thoáng hiện lên ý cười, tùy ý gật đầu rồi nói: "Nếu các ngươi đã không còn việc gì, vậy chúng ta đi thôi."
Gia nhân bên cạnh lập tức buông rèm xe xuống.
Xe ngựa quay đầu, hoàn toàn coi bức tường trước mặt như không có, trực tiếp xuyên qua, biến mất không thấy tăm hơi.
"Nó đã đi theo ta rồi, việc tang lễ ở đây cũng nên nhanh chóng giải quyết đi, đừng chần chờ nữa. Chần chờ thêm, đối với các ngươi, đối với nó, đều không phải là chuyện tốt."
Xe ngựa cùng gia nhân rời đi, bên ngoài chỉ còn lại lời khuyên răn đầy ẩn ý.
Mạnh Giác quay người lại nhìn Tạ thị.
Tạ thị nhìn lại chồng: "Tiểu Lang ch*t yểu, tuổi còn quá nhỏ, không nên làm lớn chuyện, hôm nay chúng ta tự mình lo liệu là được, đợi ngày mai..."
Nói đến đây, Tạ thị lại nghẹn ngào.
"Ngày mai, chàng đến chỗ cha, xin cha sửa lại gia phả."
Tang lễ xưa nay đều có quy định, trẻ nhỏ ch*t yểu như Mạnh Chương, không giống như người già hay người trưởng thành.
Người trưởng thành có thể được tổ chức tang lễ long trọng, đặc biệt là người già, càng coi trọng sự vẻ vang khi tổ chức tang lễ, nhưng trẻ em ch*t yểu thì không được, họ phải làm lặng lẽ...
Thực tế, nếu không phải năm đó vợ chồng bọn họ đã tốn nhiều tâm tư, lại thêm bọn họ là dòng chính của Mạnh gia, gia chủ là cha của Mạnh Giác, Tạ gia phía sau Tạ thị cũng ra sức giúp đỡ, e rằng Mạnh Chương còn chưa chắc sẽ được ghi vào gia phả.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tạ thị lại trực trào, nhưng nàng đã cố gắng kìm nén lại.
Nàng quay người trở lại bên giường: "Hậu sự của Tiểu Lang, cũng không cần phiền đến người khác, để ta..."
Mạnh Giác nhìn nàng một lúc hỏi: "Nàng...chịu đựng được sao?"
Tạ thị mỉm cười, ngón tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần mất đi hơi ấm trên giường:
"Ta muốn...tiễn con một đoạn đường cuối."