Âm Linh Chi Lộ

Chương 1.2

Ông nghẹn ngào, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Ta biết trong lòng Tiểu nhi không cam lòng, yên tâm, cha sẽ chuẩn bị chu toàn cho con. Tiểu nhi..."

"Dù Tiểu nhi đã ch*t, nhưng Mạnh phủ này vẫn là nhà của con, chỉ cần ta còn sống, con có thể trở về bất cứ lúc nào, không cần phải câu nệ quy củ. Tiểu nhi, con nghe thấy không?"

Vốn trong mắt Mạnh Chương đang tan rã đột nhiên tập trung lại, cậu cố mở to mắt, cố gắng tập trung tinh thần, nhìn kỹ khuôn mặt nghiêm túc đang gần trong gang tấc.

Trước đây cậu đã biết, đời này, cha của cậu tuy bề ngoài nghiêm túc, thường hay yêu cầu nhiều quy củ, nhưng thực ra, ông cũng rất yêu thương những đứa con của mình.

Đặc biệt là cậu, đứa con trai út từ khi sinh ra đã không đủ đầy, ốm yếu bệnh tật lại không thể tẩm bổ, hiển nhiên là tuổi thọ không dài, càng được cha quan tâm chăm sóc nhiều hơn các anh chị...

Trong mắt Mạnh Giác cũng có nước mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt Mạnh Chương cố gắng nhìn lại, ông vẫn gật đầu.

Tim Mạnh Chương run lên, nhưng đã dùng hết sức lực, mí mắt từ từ sụp xuống. Cuối cùng, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn biến mất.

Cơ thể Mạnh Giác và Mạnh phu nhân cứng đờ tại chỗ, mọi người trong phòng càng không kìm được, bật khóc tại chỗ.

Mạnh Chương mở mắt ra trong bầu không khí ảm đạm này. Cậu chống tay, ngồi dậy.

Năm người đứng trước giường đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Chương, hốc mắt vẫn còn đọng lại nước mắt.

Mạnh Chương cúi đầu nhìn bản thân.

Cơ thể hư ảo mờ nhạt, hữu hình như vô hình, nhẹ nhàng như cơn gió thổi có thể thổi bay bất kỳ lúc nào.

Đây là linh hồn sao?

Mạnh Chương vội vàng nhìn qua bản thân, rồi lại ngẩng đầu nhìn năm người trước giường.

Mạnh Giác và những người khác nín thở, sợ kinh động đến linh hồn của Mạnh Chương.

Trong số năm người bọn họ, ngay cả tiểu nương tử yếu ớt nhất cũng đã bắt đầu dưỡng tinh. Lúc còn sống, cơ thể Mạnh Chương yếu ớt tới mức không chịu nổi tẩm bổ, lại còn chết yểu, linh hồn yếu ớt, không thể chịu đựng nổi nguyên khí tu luyện của bọn họ.

Cho dù Mạnh Chương mới mất, linh hồn còn sót lại chút dương khí chưa tan hết cũng vậy.

Các tiểu lang quân và tiểu nương tử vừa lấy khăn lau nước mắt vừa lùi lại, nhường chỗ cho Mạnh Chương.

Bọn họ mới bắt đầu tu hành chưa lâu, không thể giống như cha mẹ hoàn toàn thu liễm nguyên khí của mình, không để chúng ảnh hưởng đến em trai.

Mạnh Chương mỉm cười với các anh chị.

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng, lại phát hiện ra lời mình nói kỳ quái, vừa mơ hồ vừa xa xôi.

Bản thân cậu hiểu ý, nhưng nghe thì rất...

Mạnh Giác là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.

Thấy vẻ lúng túng hiện trên mặt Mạnh Chương, ông không khỏi mỉm cười: "Đây là quỷ ngữ, Tiểu nhi đừng kinh ngạc."

Mạnh Chương thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước cậu chưa từng làm quỷ, không biết quỷ ngữ hóa ra là như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng có thể hiểu được, con người có thể phát ra âm thanh là bởi vì có yết hầu và lưỡi của thân thể, hiện tại thân thể cậu vẫn đang nằm trên giường, lấy gì để giúp cậu mở miệng nói chuyện?

Mạnh Giác còn muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài.

Mạnh Chương nhìn theo ánh mắt của Mạnh Giác, thấy bên ngoài ngăn cách bởi giá sách, có một chiếc xe ngựa lơ lửng, hai bên xe có bốn nô bộc canh giữ.

Màn xe được vén lên, lộ ra người ngồi trong xe. Đó là một thanh niên đội mũ cao, mặc trường bào rộng tay.

Tuy người này thoạt nhìn còn trẻ, nhưng vẻ trầm ổn và uy nghiêm giữa hai hàng lông mày đã thể hiện sự phi phàm của ông ấy.

Mạnh Chương chỉ liếc nhìn một cái liền biết ông ấy cùng nô bộc bên cạnh đều là âm linh.

Nhưng thân thể những người này ngưng tụ khí dày đặc, còn hơn cả Mạnh Chương.

Thực tế, nếu không phải những người này không thở, lại xuất hiện trong lúc này, e rằng Mạnh Chương cũng không dám khẳng định phán đoán của mình.

Dù sao, cũng không khác gì người sống.

Mặc dù đã trở thành âm linh, không còn hơi thở và nhịp tim, Mạnh Chương vẫn cảm thấy hô hấp của mình có chút hỗn loạn.

Nếu, nếu nói, âm linh có thể như vậy, thì cậu có thể làm được không?

Mạnh Giác đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lại trang phục, đi ra khỏi phòng trong, cúi người hành lễ với người ngồi trong xe ngựa.

"Con cháu đời thứ sáu mươi lăm nhà họ Mạnh, Mạnh Giác con trai của Mạnh Miểu, bái kiến Tổ tiên."

Mạnh Chương lấy lại tinh thần cũng nhanh chóng cúi người hành lễ với người trong xe ngựa, lúc này liền nhớ lại bức chân dung treo trong từ đường.

Mạnh Ngô, tổ tiên của cậu, người đời hay gọi là Hoài Đức Công.

Mạnh Ngô phẩy tay, ánh mắt lướt qua đám người đang chen chúc trong phòng, nhìn thấy Mạnh Chương đang ngồi trên thi thể của mình, cũng dịu giọng hỏi: "Hôm nay muốn theo ta vào Âm Giới, chính là đứa nhỏ này sao?"

Vị Hoài Đức Công này nói không phải là quỷ ngữ mà Mạnh Chương vừa nói, mà là tiếng người rõ ràng rành mạch.

Mạnh Giác cung kính gật đầu, nói với Mạnh Ngô: "Chính là con trai út của chắt. Nó còn nhỏ tuổi, thân thể lại luôn yếu ớt, việc học ở tộc học cũng đứt quãng, nhiều chuyện đều không biết..."

"Mong Tổ tiên quan tâm nhiều hơn, cũng xin ngài rộng lượng bao dung."

Mạnh Ngô nhìn Mạnh Giác một cái, khẽ gật đầu: "Ngươi hãy yên tâm, ta biết rồi."

Nói xong, ông lại vẫy tay với Mạnh Chương.

Mạnh Chương vội vàng bước xuống giường. Mấy người trong phòng trong đều nhường đường cho Mạnh Chương. Mạnh Chương đi qua đó, mới đi được vài bước, liền dừng lại.

Cậu muốn quay đầu lại, muốn nhìn lại...

Dù là Mạnh Giác và những người khác, hay là Mạnh Ngô, đều chỉ nhìn cậu, không hề chỉ bảo.

Mạnh Chương đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng không quay đầu lại. Cậu biết, cậu đã chết, không còn là người sống nữa, mà chính là âm hồn. Mà âm hồn và người sống, cách biệt âm dương.

Cậu quả thực có thể lưu luyến trần thế, nán lại dương gian, nhà họ Mạnh là vọng tộc quận thành, quả thực có thể bao dung sự tùy hứng của cậu, cha mẹ anh chị của cậu cũng sẽ không đuổi cậu đi. Nhưng...

Sau đó thì sao?

Sau đó cậu phải luôn tồn tại trên thế gian với thân phận âm hồn yếu ớt sao?

Cho dù cậu cam tâm tình nguyện, với tư cách là âm hồn yếu ớt nhất, cậu có thể tồn tại bao lâu?

Cậu không muốn.

Sự không cam tâm từng dằn vặt cậu giờ đây cũng không ngừng gào thét bên tai.

Cậu, không muốn!