Chương 2: Vu oan
Trường mà cả hai cùng học là một trường tiểu học dành cho cấp bậc giàu có. Trong trường đều là con cái của viên chức cấp cao. Cả hai được ông bà Đỗ sắp xếp học cùng một lớpXe vừa đậu trước cổng Tú Chi đã thong thả đi vào lớp, còn nó chật vật với hai cái cặp lỉnh khĩnh
- Tú Chi vào rồi à? Lại đây đi Khoa cho Chi thứ này
Một cậu bé nét mặt khôi ngôi, nụ cười rạng ngời đi lại kéo bàn tay cô vào chỗ của cậu. Cô cũng không phản kháng ngược lại còn cười toe toét
Cậu lấy ra trong cặp ra một hộp chocolate đẹp mắt đưa cho cô
- Hôm qua bác Khoa từ Mỹ trở về cho khoa hộp kẹo này, biết Chi rất thích ăn. Nên Khoa đem lên lớp cho Chi này!
Nhà cô thật sự những món này lúc nào cũng có nhiều, nhưng khi được cậu bạn tặng thì cô lại vui vẻ cầm lấy.
Nói đến dung nhan của cô, quả thật là rất đáng yêu. Trong lớp ai cũng mến mộ muốn chơi cùng cô. Nhưng từ nhỏ cô chơi thân với Khoa, cậu bé hàng xóm hơn
Lúc này nó mới vác cặp vào lớp
- Cặp của cô chủ đây!
- Linh này, tới đây cùng ăn kẹo đi
Cô và cậu đang ăn kẹo, thấy nó cậu cũng vui vẻ mời đến. Cậu chẳng những khôi ngô mà còn lại tốt bụng với các bạn nữa, sau này chắc cậu sẽ thành mẫu người lý tưởng của các cô gái quá
Nó nghe thấy cậu mời nhưng không dám đến. Nó cũng là trẻ con, cũng thích ăn kẹo. Nhưng kẹo ở nhà chỉ dành cho cô chủ thôi, nhiều lúc nó thấy phát thèm mà chả dám xin.
Hôm nay được cậu mời kẹo, lại là chocolate nó rất muốn thử. Nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của cô chủ nó lại không dám.
- Thôi! Linh không ăn đâu
- Nó không ăn được kẹo đâu Khoa. Răng nó bị súng hết rồi nên mẹ mình không cho nó ăn kẹo
Cô xen vào nói. Cậu cũng gật gù cái đầu rồi tiếp tục ăn kẹo cùng cô. Nó ngồi vào chỗ, lâu lâu lại lén nhìn sang hộp kẹo đang vơi dần mà thèm
Giờ học bắt đầu, cô giáo đi vào lớp. Việc đầu tiên là kiểm tra bài tập của học sinh. Tất cả đều để bài tập lên bàn, cô giáo đi qua kiểm tra. Lại dừng ở bàn của nó và cô
- Sao bài tập của cả hai lại giống nhau vậy?
Nó tái mặt, cô thì cứ mở to tròn đôi mắt ngây thơ. Cô giáo lại nói
- Có phải hai em gian lận chép bài của nhau không?
- Không có đâu cô!- nó lí nhí
- Thưa cô, là em không tốt đưa bài cho bạn Linh chép. Vì em thấy bạn năn nỉ cho nên mới cho bạn chép. Xin cô cứ trách phạt em
Cô đứng dậy, mắt ngấn nước. Cô giáo lắc đầu rồi nhẹ tay xoa đầu Tú Chi
- Em giúp bạn là tốt! Nhưng không phải cách này, lần sau không được thế nữa nhé?
Nó đứng đó cứng đơ ra. Sao cô chủ lại nói vậy chứ?
- Em còn nhỏ mà lại gian lận chuyện học hành rồi, cô phải phạt để em nhớ mới được.
Cô giáo lấy cây thước gỗ ra khẻ vào tay của nó. Nó khóc, không đau nhưng bị vu oan và không thể giải thích nó ấm ức lắm
*Giờ ra chơi:
Nó vẫn ngồi trong lớp, khóc đến sưng hai mắt. Dù có ai dỗ dành nó cũng không chịu nín, đã vậy các bạn cùng lớp còn trêu chọc nó
- Hà Linh học dốt như vậy hèn gì phải đi “cặp dê” bài của Chi- một con bé nói
- Thôi mình đừng chơi với Linh nữa, nó gian lận lắm
Nói xong bọn nhỏ chạy ra sân chơi. Nghe xong lời các bạn nói nó còn khóc to hơn. Rõ ràng nó không có làm mà, sao mọi người người lại không chơi với nó
Đang úp mặt xuống thì có một bàn tay vỗ vào lưng nó.
- Thôi nín đi, lần sau đừng như vậy nữa có được không?
Thì ra là cậu. Cậu thấy nó khóc đến sưng cả mắt nên mới đi dỗ nó.
Nó lắc đầu, lấy tay dụi mắt. Cái miệng bé xíu lí nhí lên tiếng
- Không phải là mình đâu. Mà là...
- Khoa sao lại ở đây? Nãy giờ có biết Chi đang tìm Khoa không?
Đang nói thì bị người ngắt lời, nó ngước mặt lên bắt gặp cặp mắt của cô thì lại cúi xuống
Cô liếc nó, hàm răng cắn chặt lại.
- Khoa thấy Linh khóc nên chỉ muốn dỗ bạn ấy
Cậu gãi đầu cười hì hì. Cô thì càng giận
- Nó gian lận thì có gì mà phải dỗ. Mày oan lắm hay sao mà khóc?
Tú Chi hét vào mặt nó. Nó chỉ cuối mặt xuống, hai bàn tay bé nhỏ giữ chặt lấy nhau không dám nhúc nhích thán người. Cậu thì thấy cô giận quá nên chỉ biết vυ't giận
- Khoa không được chơi với nó nữa! Nếu không mình sẽ không chơi với Khoa
Cô bé đứng chống nạnh. Cậu thấy khó xử nhìn về phía nó.
- Chi à! Bạn ấy có gì đâu mà Chi không muốn chơi chung. Huống gì cả hai là cùng một nhà
- Nó là osin của Chi chứ không phải là người nhà. Không chơi với Khoa nữa
Cô giận dỗi bỏ đi ra ngoài.
- Được rồi Khoa không chơi với Linh nữa!
Cậu nắm tay cô lại. Cô nghe thấy liền cười tít mắt