Vương Phú Quý giận dữ quát lên: "Ngài ấy cứ đến một tinh cầu mới là sẽ thu thập đủ loại rau củ, trái cây tươi! Đặc biệt là những loại quý hiếm mà ngài chưa từng thấy qua! Sách giáo khoa của chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm của liên bang cũng đã viết rõ ràng rồi! Cậu là cái đồ mù chữ, đừng nói là ngay cả giáo dục sơ cấp cũng chưa qua nổi đấy nhé?"
Tô Đường: "..."
Chương trình giáo dục bắt buộc của thiên hà, đúng là cô chưa từng trải qua thật.
"Mau theo tôi đi nhận lỗi!"
Nhóc mập hùng hổ túm lấy cô, nhất quyết kéo cô đến trước tượng thiên sứ quỳ xuống.
Phía sau cậu ta, hai tên vệ sĩ cao lớn lực lưỡng cũng đang chằm chằm nhìn cô, ánh mắt hằm hằm đầy uy hϊếp.
Tô Đường: "..."
Cô liếc qua hai gã vệ sĩ, rồi vẫy tay với nhóc mập:
"Lại đây, tôi nói cho cậu nghe một bí mật."
"Cái gì?"
Nhóc mập cảnh giác nhìn cô.
Nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng, lại thêm hai vệ sĩ đứng sau lưng, Vương Phú Quý đắn đo một chút rồi vẫn ghé đầu lại gần.
Tô Đường mỉm cười:
"Thật ra… tôi chính là Đường Chủ."
Vương Phú Quý: "..."
Hai vệ sĩ phía sau cậu ta không nhịn được mà liếc nhìn Tô Đường với ánh mắt đầy phức tạp... Ánh mắt nhìn một kẻ tâm thần.
Nhóc mập nhìn cô chằm chằm:
"Cậu nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao?"
Tô Đường: "Cũng không hẳn."
"Thế cậu coi tôi là đồ ngốc à?"
Tô Đường: "... Chậc."
Thế gian này đúng là chẳng ai tin vào sự thật nữa.
Cô cũng chẳng muốn dây dưa với nhóc mập này nữa, lặng lẽ sờ vào túi xác nhận số quả cô nhặt được vẫn còn. Sau đó, mũi chân hơi xoay, chuẩn bị rời đi.
"Tôi không đi. Cậu muốn quỳ thì tự quỳ đi. Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, tôi còn phải đi làm kiếm sống. Nếu ngài ấy có ý kiến, thì cứ tự mình đến tìm tôi."
Tô Đường thở dài chán nản.
Chút trái cây này cũng không biết có trụ được mấy ngày.
Cùng lắm chỉ giúp cô cầm cự được một chút, nếu không sớm tìm được việc làm, cô thực sự sẽ chết đói mất.
Vương Phú Quý trợn tròn mắt!
Cậu ta chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy!
Còn dám bảo Đức Ngài Uriel tự mình đến tìm cô ta? Cô ta nghĩ mình là ai? Cái mặt bự bằng cái chậu chắc?
"Cậu không được đi! Phải xin lỗi đã!"
"Rắc!"
Ngay khi Tô Đường vừa định chuồn êm, một cơn cuồng phong bất ngờ quét qua bầu trời!
Tiếng gió rít gào, từng cơn xoáy dữ dội cuộn lên!
Tiếng ù ù vang vọng không ngừng.
Một luồng ánh sáng trắng đột ngột giáng xuống từ trên trời, chiếu thẳng vào người cô.
Trái cây vừa nhét vào miệng còn chưa kịp cắn xuống, mấy khẩu súng đen ngòm từ những chiếc máy bay không người lái đã lập tức chĩa thẳng vào cô.
Tô Đường lập tức ngoan ngoãn đứng yên.
"Xin giữ nguyên vị trí. Côbị bắt giữ bởi Cục Đặc Vụ Liên bang, với các tội danh: Phạm thượng, phá hoại hòa bình nhân loại."
Cả quảng trường đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tô Đường, miệng ngậm nguyên trái cây: "...?"
Khoan…
Tội phạm thượng thì thôi đi… nhưng phá hoại hòa bình nhân loại là thế nào?
Tội này nghiêm trọng đến thế sao?
Người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đệt! Cục Đặc Vụ mà cũng xuất hiện ở tinh cầu này á?"
"Chuyện nhỏ như này cần đến Đặc Vụ Liên bang sao? Chẳng phải họ chỉ xử lý những vụ dị thường cấp cao à?"
Tô Đường híp mắt quan sát.
Đám cảnh vệ liên bang ào tới, nhanh chóng cách ly và sơ tán những người đang xếp hàng và trò chuyện xung quanh.
Một đội chiến binh mặc quân phục tác chiến màu đen, khí thế lạnh lẽo dần tiến đến từ phía sau lớp cảnh vệ.
Cấp bậc của bọn họ rõ ràng cao hơn cảnh vệ rất nhiều, đến mức những cảnh vệ vốn phụ trách duy trì trật tự nơi đây lại đang làm trợ thủ cho họ.
Vài thành viên đội đặc chiến lập tức chế ngự cả Tô Đường lẫn nhóc mập.
"Nhổ ra."
Những quả trái cây còn lại trên người cô bị lục soát sạch, ngay cả quả cô đang ngậm trong miệng cũng không thoát.
Hai tay bị khóa chặt ra sau, cô lặng lẽ nhổ trái cây vào một hộp đựng thủy tinh.
Sau đó, chỉ có thể trợn mắt nhìn đám người mặc đồ đen cẩn thận thu thập quả trái cây dính đầy nước miếng của cô, đóng hộp rồi mang đi.
Cuối cùng, tên đội trưởng đặc chiến lạnh lùng nói:
"Hai người đã bị bắt. Đi theo chúng tôi."
Nhóc mập mặt cắt không còn giọt máu, sững sờ như vừa bị sét đánh.
"Tôi… Tôi cũng bị bắt sao? Nhưng tôi còn chưa kiểm tra thiên phú! Tôi còn phải tham gia kỳ thi liên bang!"