Nhưng gần đây, khi Olivia rơi vào khủng hoảng thiếu hụt câu chuyện, chúng ta chẳng còn tâm trạng nào để chơi trò nhăn mặt trêu nhau nữa. Olivia không muốn chết, còn lưỡi hái của ta cũng đã lâu chưa được mài. Bảo ta mài sáng lại lưỡi hái để đi thu hồn nàng sao... phải biết rằng ta là kẻ rất lười, ta chẳng hơi đâu làm mấy việc đó!
Thế là Olivia bắt đầu đi khắp nơi để trò chuyện với mọi người, từ quản gia đến thị nữ, và cả những quý tộc lẫn phu nhân qua lại trong lâu đài của công tước. Nàng nhanh chóng nắm bắt được câu chuyện của tất cả mọi người ở đây. Sau đó, nàng gọi nhà vua nước Anh là Khalifah, đổi tên Thái tử Edward thành một cái tên đậm chất Ba Tư là Atash, thay thế toàn bộ kiếm sĩ tay cầm trường kiếm bằng những chiến binh cầm đao cong kiểu Hồi giáo, đổi ngựa thành lạc đà, và cuối cùng khiến những công chúa xinh đẹp cởi bỏ váy nhung đen để khoác lên mình sari vàng rực, nhảy những điệu múa Ấn Độ.
Thế đấy, những câu chuyện vốn diễn ra ở Anh, Pháp, hoặc Áo giờ đây đều bị nàng biến thành những huyền thoại xảy ra tại phương Đông thần bí. Con lợn rừng già (một ai đó đầy háo hức) vốn mê mẩn phương Đông vẫn bị những câu chuyện đó quyến rũ.
Nhưng dù vậy, tình trạng của Olivia cũng dần tệ đi. Rốt cuộc, việc sửa đổi toàn bộ câu chuyện sang phong cách phương Đông không hề dễ dàng, thường xuyên xuất hiện những lỗi nhỏ. Ví dụ, mấy ngày trước, khi nàng để Khalifah lãng mạn hôn lên công chúa xinh đẹp Haya Tufus, con lợn rừng già tỏ ra rất bối rối. Hắn cứ hỏi đi hỏi lại, nói rằng mặt công chúa phải được che kín bởi lớp mạng dày, thì làm sao Khalifah có thể hôn được nàng?
Olivia đành hậm hực nhấn mạnh rằng Khalifah đương nhiên đủ thông minh để vén mạng che mặt công chúa lên trước khi hôn. Con lợn rừng già gật gù như đã hiểu ra. Thực tế, Olivia chỉ đang lặp lại chuyện vụиɠ ŧяộʍ giữa phu nhân bá tước Mabel và Vua George III của Anh mà thôi. Khi họ hôn nhau, đương nhiên không gặp phải cái rắc rối mang tên mạng che mặt. Lần đó khiến Olivia hoảng sợ không ít.
Cái rắc rối lớn nhất chính là, dù có sưu tầm và sửa đổi, câu chuyện vẫn không đủ.
Ta đợi rất lâu mới thấy Olivia cúi đầu, chậm rãi bước ra. Nàng trèo lên lan can ngồi, kéo tay ta, im lặng nhìn lên bầu trời. Ta chợt nhận ra sắc mặt nàng không còn hồng hào như trước, đôi má cũng gầy đi nhiều, thậm chí tóc tai cũng chẳng được chải chuốt tử tế. Ta quan sát nàng thật kỹ và nhận ra gương mặt nàng đã có vài nét giống ta – nhợt nhạt, và có chút u buồn. Điều đó khiến nàng trông như một triết gia, hoặc vợ của một triết gia.
“Ê, ngươi làm sao thế?” Nàng mãi không nói gì, ta quyết định bỏ qua cái dáng vẻ lạnh lùng của tử thần để hỏi nàng. Quy tắc của gia tộc ta là mỗi thành viên phải kiệm lời, lạnh lùng và nghiêm túc. Cụ thể, nếu không ai hỏi, chúng ta tuyệt đối không mở miệng. Nhưng ta thì hơi khác, vì ta khá tò mò.
“Tối nay kể câu chuyện gì bây giờ?” Cuối cùng Olivia cũng quay đầu, mặt mày ủ rũ hỏi ta.
“Ngươi không nghĩ ra được gì sao?”
“Không có…” Một kẻ lạc quan như nàng mà cũng thở dài, chống cằm, nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi.
“Hay kể câu chuyện về người cá nam?”
“Đã kể từ lâu rồi.”
“Thế câu chuyện của gã thợ cạo thì sao?”
“Năm ngoái kể rồi.”
“Vậy nghĩ một câu chuyện mà tể tướng yêu nữ hoàng được không?”
“Đừng nhắc nữa. Hôm qua là chuyện nhà vua yêu phu nhân của tể tướng, hôm kia thì là công chúa bỏ trốn cùng con trai của giáo chủ thờ lửa. Làm gì mà có nhiều chuyện vụиɠ ŧяộʍ thế chứ?”
“Vậy để Khalifah vượt biển tấn công Anh quốc thì sao?”
“Ngươi có chút kiến thức địa lý nào không vậy, hỡi ngài tử thần nghệ sĩ? Ta chưa bao giờ nghe nói lãnh thổ Khalifah từng kéo dài sang phía bên kia eo biển Manche cả.”
“Thế câu chuyện thiên thần bị sét đánh ngất có sáng tạo chút nào không?”
“Cảm ơn, nhưng phương Đông làm gì có thiên thần? Nếu kể thiên thần được, ta đã kể luôn về tử thần rồi.” Olivia chu môi, liếc ta bằng ánh mắt trách móc.
Ta đang nhìn sâu vào đôi mắt nàng, định nói rằng ta rất tiếc vì chẳng giúp được gì, thì bỗng kinh hoàng nhận ra đôi mắt Olivia bắt đầu ánh lên những tia sáng kỳ lạ, rực rỡ đến đáng sợ. Một nụ cười không thể tin nổi bỗng xuất hiện trên gương mặt nàng.
Giờ đây nàng cười như một đóa hoa đang nở! Ta không biết tại sao nàng lại cười, nhưng ta chắc chắn đó tuyệt đối không phải chuyện tốt. Mỗi lần nàng cười với ta theo cách này đều là điềm báo ta sắp gặp xui xẻo. Ai mà biết được nàng đang nghĩ gì trong đầu.
“Alfred, giúp ta một việc nhé.” Nàng dường như trở lại thành cô bé 13 tuổi, hai tay ôm cổ ta, gần như treo lên người ta, giọng nói đầy mê hoặc. Bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ này của nàng đều sẽ nghĩ rằng cô gái này đang thổ lộ tình cảm sâu sắc với ta. Nhưng chỉ mình ta biết, đây chính là màn mở đầu cho vở kịch “Tử thần bị hãm hại”. Và loại kịch như thế này, nàng đã diễn không ít lần.