Tiếng đàn của Olivia vang lên, âm thanh tựa như dòng suối ngân vang, kể một câu chuyện cổ tích từ phương Đông xa xôi. Ta nghe không rõ câu chuyện ấy, nhưng tâm trí lại trôi dạt về những năm tháng ta từng chu du nơi đó. Ta thấy mái vòm vàng rực rỡ của vua Ấn Độ, áo hoàng bào thêu gấm của hoàng đế Trung Hoa, những nghệ nhân biểu diễn múa dao, phun lửa trên phố. Ta nhớ những cậu thiếu niên quấn khăn lớn trên đầu, mặc áo ngắn, và các thiếu nữ e ấp che mạng lụa hồng, từ trên lầu đất màu vàng mỉm cười dịu dàng với họ.
Tiếng đàn như dòng nước, thời gian cũng như dòng nước. Ký ức, những mảnh vỡ của một thời đã qua, tựa hồ cũng trôi đi như thế. Nếu ta có thể bước đi trên những làn sóng ấy, trở về những ngày xưa cũ, nhìn lại từng khoảnh khắc đã trôi qua, chẳng phải sẽ là điều tuyệt diệu lắm sao?
Khi ta đang chìm đắm trong những ảo tưởng đầy thi vị, cảm thấy mình có thể sáng tác một bài thơ tuyệt mỹ, thì đột nhiên, tiếng đàn ngừng lại, đèn tắt, cả không gian chìm vào tĩnh lặng. Mọi thứ đều im ắng và cô đơn đến lạ.
Có vẻ như Olivia một lần nữa thoát nạn nhờ câu chuyện của mình. Ta cố gắng nối lại dòng suy nghĩ vừa bị cắt ngang và chợt nhận ra một điều kỳ lạ: tại sao ta lại nghĩ rằng “chúng ta” có thể bước đi trên sóng để trở về quá khứ? Tại sao ta nói “chúng ta” chứ không phải chỉ mình ta? Quan trọng hơn, tại sao trong lúc mơ mộng ấy, ta lại tưởng tượng rằng mình đang nắm tay Olivia, cùng nàng bước đi trên mặt nước? Thậm chí, ta còn cảm nhận được một nụ cười dịu dàng của nàng dành cho ta. Nhưng Thượng Đế chứng giám, Olivia đã dịu dàng với ta được bao nhiêu lần trong đời cơ chứ?
Ta chợt nhận ra đây là một vấn đề triết học thú vị. Có lẽ, ta nên nghiêm túc nghiên cứu sâu hơn về những suy nghĩ của chính mình.
Thế là, ta nhẹ nhàng nhảy lên, chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, rồi lặng lẽ lướt lêи đỉиɦ tháp. Ta bắt đầu suy tư, nhưng sau cả một đêm trăn trở, ta vẫn không tìm được câu trả lời.
Cuối cùng, ta đành dùng bộ giáp của tên lính canh làm gương soi. Hình ảnh trong gương phản chiếu khuôn mặt tái nhợt, mái tóc đen nhánh, và một vẻ mặt dường như đầy lo lắng. Lẽ nào, cô ngốc Olivia ấy đã đúng sao?
Ta cố gắng nở một nụ cười phong trần, nhưng kết quả lại càng tệ hơn. Ít nhất, khi ta cau mày, trông ta còn giống một nghệ sĩ u sầu.
“Hầy...” Ta thở dài, chán nản quay trở lại hầm rượu, tiếp tục giấc mơ dang dở. Không biết trong giấc mơ, liệu ta có lại thấy mình và Olivia nắm tay nhau, bước đi trên sóng nước, trở về quá khứ hay không.
—
Trích nhật ký của thiên thần thánh Agnes
Đêm nay ta mất ngủ, nên quyết định bay ra ngoài ngắm phong cảnh. Nhưng thật xui xẻo, thứ ta nhìn thấy chỉ là gã khờ Alfred đang ngồi trên đỉnh tháp, không hề bày ra dáng vẻ tự hào quen thuộc của hắn, mà chỉ mang khuôn mặt mơ màng, không rõ đang nghĩ gì. Ban đầu, ta tưởng hắn đang mơ làm triết gia. Nhưng sau đó, hắn bắt đầu dùng bộ giáp của lính canh để làm gương, soi đủ mọi biểu cảm trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Ôi, Thượng Đế! Xin Người ban cho hắn một công việc đi. Gã này sắp phát điên vì cô đơn rồi.
—
Ngày tháng bị gạch đi trên lịch càng lúc càng nhiều. Ta không cần đếm đã trôi qua bao nhiêu ngày, chỉ cần biết còn lại bao nhiêu. Tính cả hôm nay, chỉ còn 123 ngày nữa. Khi ngủ trong hầm rượu, con số ấy cứ nhảy múa trong giấc mơ của ta, khiến ta mất ngủ. Ta thà quay lại những ngày bị Olivia quấy rầy mỗi ngày còn hơn. Ít ra, nàng còn thú vị hơn nhiều so với con số chết tiệt này.
Hôm nay, ta đến ban công của gia tộc Công Tước sớm hơn thường lệ. Càng ngày, Olivia càng khiến ta lo lắng.
Kể từ câu chuyện về vị vua chìm trong giấc ngủ, những câu chuyện thú vị của nàng dường như đã cạn kiệt. Nhưng lão Công Tước Lợn Rừng vẫn giữ nguyên sự "hồn nhiên" của mình, không ngừng thúc ép nàng kể thêm những câu chuyện mới.
Hắn, như mọi ngày, lặp lại câu nói quen thuộc tại bàn ăn:
“Thưa phu nhân cao quý của ta, dù hôm nay ta lại ban cho nàng thêm một ngày sống, nhưng đêm nay, sau khi nàng kể xong câu chuyện, ngày mai nàng vẫn phải chết. Tất nhiên, ta sẽ hậu đãi phụ thân của nàng... Hửm? Gì cơ? Nàng còn một câu chuyện mới? Nàng biết rồi đấy, ta luôn nói một là một. Nhưng cha ta từng bảo, ngay cả một con lợn già bướng bỉnh cũng không thể mãi ăn ngô từ cùng một cánh đồng. Vì thế, thỉnh thoảng thay đổi cũng không phải là ý tồi. Vậy, ta lại cho nàng thêm một ngày. Giờ thì kể đi, câu chuyện của nàng nói về điều gì?”
Trước đây, lúc này ta thường ngồi giữa bàn, đối diện với Olivia, thi đua làm mặt xấu với nàng. "Thêm một ngày sống nữa"? Hắn nghĩ hắn là ai? Tử Thần chắc?
Nhờ luyện tập thường xuyên, ta đã có thể thực hiện nhiều biểu cảm kỳ dị, như kéo cả hai khóe mắt xuống, nhếch miệng một bên lên, đồng thời dùng tay kéo hai tai sang hai bên và đẩy mũi ra phía trước để trông như một cái mũi heo.
Tuy nhiên, ta phải thừa nhận rằng, về khoản này, ta không thể nào sánh được với tài năng thiên phú của Olivia.