Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 2

Hắn hỏi đường, một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độc đi thẳng đến Vấn Hạc Thư Trai gần cửa Đông nhất.

Vừa vào cửa, mắt Tạ Tinh Hành liền sáng lên.

Trong đại sảnh có ba người, hắn liếc mắt một cái đã thấy tiểu ca nhi đứng trước quầy.

Đối phương có dung mạo đoan trang xinh đẹp, tuổi còn trẻ, mặc một thân cẩm y, bên hông đeo ngọc bội, một nốt chu sa giữa trán vô cùng nổi bật.

Đột nhiên nhìn thấy người lạ, hắn mở cây quạt đàn hương trong tay, che nửa khuôn mặt, đôi mắt đào hoa thoáng chút bối rối nhưng không hề vội vàng, khẽ gật đầu, xoay người đi vào hậu viện.

Để lại một căn phòng ngập tràn hương thơm.

Xứng đáng với bốn chữ "Thiếu niên xinh đẹp".

Tạ Tinh Hành có việc quan trọng, chỉ kinh diễm trong nháy mắt.

Nhưng mùi hương này lại khắc hắn, khiến mùi mồ hôi trên người hắn bốc lên gấp mười gấp trăm lần.

Hắn vừa bước lên một bước, tiểu nhị liền trừng lớn mắt, nín thở.

Vị thư sinh còn lại trước quầy thì khá hòa nhã, ánh mắt rơi trên sách của Tạ Tinh Hành, ôn tồn hỏi: "Huynh đài là người Phong Giang?"

Tạ Tinh Hành giữ khoảng cách với bọn họ, người tuy sa cơ lỡ vận, nhưng dung mạo tuấn tú, khí chất ung dung đĩnh đạc, không vì hoàn cảnh hiện tại mà lúng túng, cũng không vì phải bán sách mà khó mở lời, thậm chí còn muốn "chặt chém" vị thư sinh có vẻ giàu có lại tốt bụng kia một phen.

"Đúng vậy, trong nhà hết lương thực, ta đến hỏi xem nơi này có thu sách cũ không."

Hắn lấy ra mấy quyển sách vỡ lòng thông dụng cùng tập thơ du ký.

Ngoài ra còn có các bài văn hay nguyên chủ đã dày công sưu tầm, chắp vá, mượn từ bạn học, từng bài từng bài chép tay. Trong đó không thiếu những tác phẩm xuất sắc của các vị Hàn Lâm đương triều, rất có ích cho khoa cử.

Ừm, là do nguyên chủ đích thân chép tay.

Tạ Tinh Hành là người hiện đại xuyên không đến.

Tiểu nhị thấy quyển sách không có tên, liền ném sang một bên. Những quyển khác thì tính khấu hao.

"Những quyển này đều là sách thường có trong thư trai, chúng ta thu sách chép tay là tám tiền bạc một quyển, những quyển này của ngươi đều cũ rồi, lại còn bị rách, mép sách đều có dấu vết bị nước ngấm, còn có cả chữ viết..."

Tiểu nhị liếc nhìn Tạ Tinh Hành, trang phục tú tài rất dễ nhận ra, hắn liền đổi giọng nói: "Ghi chép của tú tài công là thứ tốt, ta cũng không ép giá quá đáng, mấy quyển còn tốt, tính 7 đồng bạc một quyển, những quyển còn lại 6 tiền đồng một quyển."

Tạ Tinh Hành đã tìm hiểu qua, 1 đôngg bạc bằng 7 tiền, 1 tiền là 70 văn.

Ở Đại Khải triều, một lượng là 700 văn.

Nhìn chung, bạc có giá trị hơn đồng, thỉnh thoảng có lúc một lượng có thể đổi được 800 văn tiền.

Hắn mang đến năm quyển sách, một quyển không thu, 2 quyển 7 tiền, 2 quyển 6 tiền, có thể đổi được 1820 văn, tương đương 2 lượng 6 tiền.

Sức mua của bạc rất lớn.

Tạ Tinh Hành gật đầu: "Được."

Hai người giao dịch xong, vị thư sinh đứng xem nãy giờ đặt quyển sách không tên xuống, hỏi Tạ Tinh Hành: "Quyển sách này huynh định bán thế nào?"

Tạ Tinh Hành đã có tính toán trong lòng, giơ năm ngón tay.

Tiểu nhị hỏi: "5 tiền?"

Hắn nhìn về phía vị thư sinh kia, "Đại thiếu gia, quyển sách này tính vào sổ sách luôn đi, ta cùng thanh toán luôn?"

Tạ Tinh Hành cao giọng nói: "5 lượng!"

Tiểu nhị: "..."