Thẩm Tu khi đó còn dùng câu ngạn ngữ: "Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó" để khuyên hắn tập tiết kiệm.
Diệp Sơ biết Thẩm Tu lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, tính cách tiết kiệm đã ăn sâu vào máu anh. Vì thế, hắn dần cảm thấy áy náy và bắt đầu sửa đổi thói quen lãng phí của mình.
Sau này, khi gia đình phá sản, Diệp Sơ lập tức trở thành một kẻ nghèo túng, vừa đi học vừa làm thêm tích góp từng đồng. Có lẽ nhờ thời gian sống cùng Thẩm Tu, hắn đã từ bỏ thói quen phung phí, nhanh chóng thích nghi với lối sống tiết kiệm.
Nhưng hiện tại, Thẩm Tu – người từng dạy hắn tiết kiệm – lại đang phí nước như vậy.
Diệp Sơ đưa mắt nhìn quanh tòa lâu đài xa hoa.
"Đúng là người có tiền dễ trở nên hư hỏng."
Hắn chán nản tựa vào bể nước, đói đến mức ngay cả đuôi cá cũng chẳng muốn cử động.
Từ khi trở nên nghèo túng, có những lúc phải lo ăn từng bữa, Diệp Sơ đã quen với việc ép mình ngủ khi đói.
Khi ngủ, trong giấc mơ mọi thứ đều có.
Đôi lúc, giấc mơ sống động đến mức hắn cảm giác mình thật sự đã được ăn no.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ gối tay nằm xuống, từ từ khép mắt lại.
Thẩm Tu sắp xếp xong món ăn cuối cùng, kiểm tra đồng hồ, nhận ra đã hơn một giờ trôi qua.
Rửa tay sạch sẽ, anh quay lại thì thấy người cá đã gục đầu ngủ say bên bể nước.
Bước đến gần, Thẩm Tu khẽ ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt an tĩnh của hắn.
Từ vầng trán mịn màng đến khóe mắt.
Ở đuôi mắt phải của người cá có một nốt ruồi nhỏ không dễ nhận ra. Khi khóe mắt hơi đỏ, nốt ruồi ấy lại càng lấp lánh, tràn ngập sức hút.
Đúng lúc đó, Thẩm Tu thấy người cá khẽ thè đầu lưỡi hồng phấn liếʍ môi, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Trong miệng hắn còn mơ màng lẩm bẩm vài từ không rõ.
Thẩm Tu bật cười khẽ, bất lực nghĩ thầm:
"Đều tại tôi cả."
Chắc là đói lắm rồi.
Đến mức ngay cả trong mơ cũng nghĩ đến ăn.
Khi Diệp Sơ ngủ trong lúc đói, trong mơ hồ hắn cảm thấy có thứ gì đó đang mềm mại vuốt ve gương mặt và đôi mày của mình.
Cảm giác lành lạnh, hơi ngứa ngáy này làm Diệp Sơ trong giấc ngủ không tự chủ được mà run nhẹ.
Thế nhưng, không hiểu sao, tận sâu trong lòng, hắn lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Tựa như ngay cả cơn đói đang hành hạ cơ thể cũng bị xua tan đi.
Tất cả chỉ là cảm giác tâm lý.
Rồi một mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn phảng phất qua, làm bụng Diệp Sơ phát ra tiếng vang không ngừng.
Hắn mở mắt ra, trước mặt là một bàn ăn bày biện những món đầy màu sắc và hương vị hấp dẫn.
Đôi mắt Diệp Sơ lập tức sáng rỡ.
"Cuối cùng cũng được ăn rồi sao?"
"Tỉnh rồi à?"
Thẩm Tu, người đang nhàn nhã dùng bữa, ngừng lại và liếc nhìn người cá nhỏ đang cố gắng bò lên bàn ăn, đôi mắt ánh lên tia cười khẽ.
Thực ra, Thẩm Tu vốn định để hắn ngủ thêm một lát vì trông hắn ngủ rất ngoan.
Không ngờ, vừa đặt món ăn lên bàn, Diệp Sơ đã tự mình tỉnh dậy.
Nhìn thấy đồ ăn, Diệp Sơ gật đầu liên tục, ra vẻ rất hào hứng.
Nhưng rồi, dường như hắn nhận ra điều gì đó, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào chén đũa trong tay Thẩm Tu.
"Hay thật đấy!"
"Nấu ăn xong cũng không biết gọi tôi một tiếng!"
Diệp Sơ thầm nghĩ, sau đó chống tay vào thành bể nước, dùng đuôi cá vung mạnh, phóng mình thẳng tới chiếc ghế ăn gần nhất.
Đuôi cá còn đẫm nước làm ướt cả chiếc đệm sang trọng bên dưới. Một vài giọt nước còn bắn lên người Thẩm Tu.
Diệp Sơ biết rõ bạn trai cũ của mình mắc chứng ưa sạch sẽ đến mức cực đoan.
Mấy hôm trước, chỉ cần một góc áo sơ mi bị làm ướt, anh cũng đã lập tức bỏ đi thay bộ khác.
Lần này, cả người bị bắn nước, làm sao anh chịu nổi?
Nếu Diệp Sơ không tỉnh dậy kịp thời, chắc chắn phải nhịn thêm một lát nữa mới được ăn.
Thẩm Tu cố ý không gọi hắn? Được thôi, hắn cũng không định để Thẩm Tu dễ chịu.
Diệp Sơ liếc nhìn Thẩm Tu đầy đắc ý, như thể đang thầm nói: "Mau đi thay quần áo đi."