Thẩm Tu nhìn nụ cười trên mặt người cá, đôi mắt ấy lại ánh lên một sự bình thản đến chói mắt.
Anh suýt nữa đã quên, cảm giác bị một người vô tâm tổn thương là như thế nào.
Giờ thì... anh nhớ lại rồi.
Thẩm Tu nhẹ nhàng bọc Diệp Sơ trong một tấm chăn mỏng, ôm lấy vòng eo mảnh mai của người cá, định bế hắn rời khỏi phòng.
Nhưng Diệp Sơ, người bị quấn kín chỉ lộ ra cái đầu, lập tức lắc đầu, giơ ngón tay chỉ về phía phòng tắm.
Ý rõ ràng: hắn không muốn đi xuống cùng anh.
"Tôi sẽ đợi anh ở đây."
Diệp Sơ chỉ muốn Thẩm Tu thả hắn ra.
Bị ôm thế này khiến hắn có một cảm giác kỳ quặc không thể giải thích.
Nếu cứ tiếp tục như vậy...
Hắn sợ mình sẽ quen với điều đó mất.
Nào ngờ, sắc mặt Thẩm Tu bỗng thay đổi. Anh siết chặt tay hơn, bóp vào eo hắn.
Diệp Sơ đau đến khóe mắt đỏ ửng như sắp khóc, nhưng Thẩm Tu vẫn không buông tay, ngược lại càng tăng lực.
Rõ ràng, anh cố ý muốn ép hắn bật khóc.
Diệp Sơ vùi mặt vào khuỷu tay Thẩm Tu, vội lau đi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Nếu để chúng rơi xuống, chúng sẽ biến thành ngọc trai và hắn không thể để Thẩm Tu phát hiện.
Cuối cùng, hắn đưa tay chỉ về phía cửa, giọng nghẹn ngào: "Tôi sẽ đi xuống cùng anh."
Thẩm Tu buông tay, giọng nói khàn khàn, thấp trầm, mang theo chút thỏa mãn:
"Ngoan lắm."
Diệp Sơ chỉ biết gật đầu, sợ rằng anh lại tái diễn trò cũ.
Hắn thật không ngờ bạn trai cũ của mình lại thích ôm một người cá đến thế.
Đi đâu cũng muốn ôm.
Khi Thẩm Tu bế hắn xuống cầu thang, tấm chăn mỏng trên người Diệp Sơ bị lệch ra, để lộ phần lớn đuôi cá.
Ban đầu, Diệp Sơ cũng không để ý.
Chỉ đến khi đuôi cá vô tình quét vào một bậc thang...
Hắn lập tức cứng đờ.
Diệp Sơ lập tức cuộn đuôi cá lại.
Hắn không hề cố ý.
Tất cả là tại Thẩm Tu cứ khăng khăng muốn ôm hắn xuống lầu. Thẩm Tu cũng dừng lại vài giây, sau đó giúp chỉnh lại tấm chăn mỏng phủ trên người hắn, kéo đuôi cá về vị trí.
Anh không nói thêm gì.
Diệp Sơ định cúi đầu xem thử đuôi cá đã được che kín chưa, nhưng đột nhiên bị một bàn tay lớn của Thẩm Tu ấn lên ngực.
Diệp Sơ: Gì đây?
Bị che kín mặt, suýt chút nữa không thở được.
Cũng may, chỉ một lát sau, cả hai đã xuống đến tầng trệt.
Thẩm Tu cẩn thận đặt Diệp Sơ vào trong một bể nước di động ở lầu một.
Trong tòa lâu đài của Thẩm Tu, nhiều nơi được bố trí các bể nước đặc chế, kích thước vừa đủ để Diệp Sơ thoải mái cử động bên trong.
Thẩm Tu giữ đầu của người cá, không để hắn quay lại nhìn, sau đó đưa cho hắn một miếng đồ ngọt nhỏ:
"Ăn tạm đi, lót bụng trước."
Giọng anh khàn khàn, âm điệu thấp trầm như đang kìm nén một nỗi đau nào đó.
Điều này khiến Diệp Sơ hơi hiểu lầm.
Vừa rồi cọ xát... chẳng lẽ đã...
Diệp Sơ lập tức tự phủ nhận suy nghĩ đó.
Thôi đi, lúc trước khi hai người còn quen nhau, Thẩm Tu thể hiện tính cách vô cùng lạnh nhạt. Ngay cả khi hôn, anh còn chẳng biết đưa lưỡi ra.
Diệp Sơ nhẹ nhàng kéo đuôi cá lên, cẩn thận kiểm tra.
Đuôi cá mềm mại như lông vũ, chạm vào không hề gây đau đớn.
Thế thì chắc chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Hắn cúi đầu nhìn miếng đồ ngọt nhỏ Thẩm Tu vừa đặt vào tay mình.
Miếng đồ ngọt này chẳng đủ để hắn nhét kẽ răng, nói chi đến việc lót bụng.
Nuốt một hơi hết miếng bánh, Diệp Sơ rút khăn giấy trên bàn ăn lau miệng.
Ánh mắt hắn lơ đãng liếc thấy Thẩm Tu trong bếp, đang xắn tay áo sơ mi lên, cầm một quả cà chua dưới vòi nước để rửa.
Anh súc rửa quả cà chua dưới dòng nước lạnh trong hơn một phút, nước tràn xuống cả cánh tay.
"Đúng là lãng phí nước." Diệp Sơ nghĩ thầm.
Hắn không rõ Thẩm Tu đang rửa rau hay rửa tay.
Lúc trước, khi cả hai còn bên nhau, Diệp Sơ là cậu ấm trong một gia đình giàu có, quen thói lãng phí. Bất kể là đồ ăn đắt đỏ hay thức uống sang chảnh, hắn luôn để dư thừa, thậm chí ăn một miếng hay uống một ngụm đã bỏ đi.