Trong đầu bỗng hiện lên một bóng dáng lạnh lùng, dung mạo nhạt nhòa như băng tuyết, ánh mắt khi ngoảnh đầu nhìn lại còn lạnh hơn cả thanh kiếm ba thước trong tay. Giờ khắc này, bóng dáng bên hồ lại mơ hồ trùng khớp với hình ảnh đó.
Nhưng Cố Hoài Tẫn lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường nực cười này.
Người kia là thiên chi kiêu tử, sinh ra đã đứng trên mây, khiến thế nhân phải ngước nhìn. Dù là ánh mắt bố thí cho người khác cũng đều hờ hững đến mức tựa như ban phát ân huệ. Làm sao có thể…
Dẫu vậy, hắn vẫn dấy lên đôi chút hứng thú, tạm thời gác lại ý định biến kẻ xâm nhập gan to tày trời này thành một đóa huyết hoa xinh đẹp ngay lập tức.
“Ngươi làm thế nào vào được đây?”
Khi Thẩm Yếm hoàn hồn, luồng khí tức xa lạ và lạnh lẽo đã áp sát trong gang tấc. Người kia đến gần y mà không phát ra dù chỉ một tiếng động, thậm chí không làm mặt nước dậy lên chút gợn sóng nào. Sát ý ngập trời ập đến khiến y hít thở không thông.
“Một thân một mình đến ám sát bản tọa? Gan cũng không nhỏ.”
Một bàn tay không chút do dự bóp lấy chiếc cổ thon dài của y, chỉ cần hơi siết mạnh liền có thể bẻ gãy. Rõ ràng, đối phương chẳng có chút kiên nhẫn nào, lực đạo trên tay dần tăng, khiến y gần như nghẹt thở.
Thẩm Yếm không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía người kia, nằm yên lặng, khó khăn lên tiếng: “Cố Hoài Tẫn, đã lâu không gặp, ngươi đến cả ta cũng không nhận ra sao?”
Ngay khoảnh khắc đối phương thốt ra hai chữ “bản tọa”, Thẩm Yếm đã hoàn toàn xác nhận thân phận kẻ sau lưng.
Trên đời này, kẻ có thể dùng giọng điệu ngông cuồng tột độ như thế, lại còn dám xưng “bản tọa”, ngoại trừ người đó, còn ai có thể?
Dù có tu dưỡng tốt đến đâu, giờ phút này, Thẩm Yếm cũng không nhịn được mà muốn chửi thề.
Cái hệ thống chết tiệt này, có quăng y vào vùng hoang dã để làm bạn với hổ sói cũng còn tốt hơn là vứt y đến chỗ tên này!
Đây không phải muốn y sống, mà là muốn y dù chết cũng không được yên ổn!
Bàn tay đang siết cổ y chợt khựng lại.
“Thẩm Yếm?”
Đầu lưỡi khẽ động, hắn chậm rãi nhả ra hai chữ với tâm tình phức tạp, mang theo vài phần trêu chọc nhàn nhạt.
Thẩm Yếm không cần quay đầu cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm đặc sắc trên gương mặt đối phương.
Với bộ dạng này của mình, Cố Hoài Tẫn đương nhiên không thể nhận ra y.
Cái tên Thẩm Yếm xưa nay luôn gắn liền với tài hoa tuyệt thế, dung nhan xuất chúng. Ai có thể ngờ rằng y lại trở nên chật vật, thảm hại thế này?
Hoặc có lẽ, trong cuộc đời trước kia, những tình huống như hiện tại vốn chưa từng tồn tại.
Cảm giác bàn tay trên cổ cuối cùng cũng nới lỏng, Thẩm Yếm chậm rãi quay người lại, tựa lưng vào bờ đá chắc chắn, chống đỡ để bản thân không trượt chân rơi xuống nước.
Đập vào mắt y là khuôn mặt lạnh lùng như sương tuyết của Cố Hoài Tẫn.
So với ký ức không khác biệt bao nhiêu, làn da trắng lạnh như ngọc, giữa chân mày có một vệt ma văn yêu dị như lửa, mắt phượng môi mỏng, ngũ quan tinh xảo mà sắc bén như đao khắc. Đường nét ưu việt của cằm vẫn còn đọng vài giọt nước trong suốt.
Ánh mắt y dời xuống, Thẩm Yếm không nhịn được mà nhướng mày.
Trần trụi.
Trần trụi đến triệt để, từ đầu đến chân không một mảnh vải.
Vận khí gì đây? Y lại đυ.ng trúng lúc người ta đang tắm rửa!
“Thẩm Yếm, đã lâu không gặp, sao ngươi lại thê thảm đến thế này?”
Cả hai vốn có chiều cao tương đương, nhưng Thẩm Yếm đang tựa lưng vào vách đá, thân hình co lại, vì vậy trông thấp hơn Cố Hoài Tẫn một cái đầu.
Ánh mắt cúi xuống của đối phương hàm chứa chút thương hại và châm biếm, ý cười mỉa mai trong lời nói gần như hóa thành thực chất, nhưng y không mấy bận tâm.
Kiếp trước, sau khi rơi xuống vũng bùn, y đã nếm đủ mọi loại nhục nhã cả về thể xác lẫn tinh thần. Giờ đây, Thẩm Yếm đã có thể rất bình thản chấp nhận sự sa sút của bản thân, thậm chí chẳng buồn phản kháng.
Chuyện này đối với y mà nói, đã chẳng còn quan trọng.
Thấy y không nói gì, Cố Hoài Tẫn bật cười khinh miệt, nâng cằm y lên, cúi mắt quan sát.