Dưới sự giúp đỡ của tài xế, Giang Dĩ Ôn cùng ông ta nhét Phó Anh Ngạn đã ngủ say vào ghế sau.
Làm một hồi mà đối phương vẫn chưa tỉnh.
Giang Dĩ Ôn nhìn Phó Anh Ngạn đang gục đầu lên vai mình ngủ say như một con heo chết, bất lực nghĩ, hình như mỗi lần gặp nhau, cuối cùng đều là mình phải chăm sóc kẻ say rượu này?
Ngủ say trông Phó Anh Ngạn lại có vẻ ngoan ngoãn, hai má ửng đỏ vì men rượu, môi hơi hé mở hô hấp.
Giang Dĩ Ôn vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào chóp mũi của Phó Anh Ngạn, đẩy lên thành một cái mũi heo, nhìn như vậy lại càng giống một con heo nhỏ hơn.
Không nhịn được bật cười, cậu lặng lẽ giơ điện thoại chụp lại dáng vẻ này của hắn ta.
Phó trạch như một khu trang viên rộng lớn, ô tô lướt qua hai hàng cây xanh, biệt thự màu xám nhạt mang phong cách châu Âu hiện lên vừa thanh lịch vừa xa hoa.
Khi về đến nơi, trời đã gần sáng. Quản gia đỡ lấy Phó Anh Ngạn, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Giang Dĩ Ôn, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì khác cũng về phòng nghỉ ngơi.
Giang Dĩ Ôn lười biếng ngâm mình trong bồn tắm nước nóng trong phòng, tối nay chỉ ăn uống thôi nên không cảm thấy quá mệt.
Khoác hờ một chiếc áo choàng tắm bước ra, Giang Dĩ Ôn cảm thấy hơi khát nước, liền định đi rót một cốc nước uống.
Lúc cậu uống nước xong, đang lên lầu về phòng thì cửa lớn mở ra.
Là Phó Dữ Tranh.
Giang Dĩ Ôn liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ đặt sát tường, đã hai giờ sáng rồi.
Cậu cứ tưởng đối phương đã rời khỏi từ sớm, đáng lẽ phải về nhà từ lâu, không ngờ giờ này mới trở về.
Bốn mắt giao nhau, Giang Dĩ Ôn nở một nụ cười xã giao, “Chào Phó tổng, tôi là bạn của Anh Ngạn, hôm nay tạm thời làm phiền một đêm.”
Phó Dữ Tranh chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại.
Khi Giang Dĩ Ôn bước ra, dây áo choàng tắm chỉ được buộc hờ, sau vài cử động lúc nãy, bây giờ đã lỏng lẻo, để lộ phần lớn khuôn ngực trắng nõn. Những sợi tóc ướt vẫn còn vương vài giọt nước, trượt dọc theo cơ ngực mỏng manh chảy vào bên trong áo choàng.
Phó Dữ Tranh đi tới, có lẽ là định lên lầu, hai người lướt qua nhau.
Lúc này, Giang Dĩ Ôn mới phát hiện đối phương vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị như lúc mới gặp.
Y phục chỉnh tề, khuôn mặt không hề có dấu vết mệt mỏi sau một ngày làm việc, sống mũi cao thẳng, ánh mắt như vì sao, đôi môi mỏng càng khiến hắn trông lạnh lùng.
Ngay khi Giang Dĩ Ôn tưởng đối phương sẽ trực tiếp bước lên lầu, Phó Dữ Tranh lại dừng lại, liếc nhìn quần áo trên người cậu, nhíu mày:
“Sau này, mặc cho đàng hoàng.”
...
Mặc dù tối qua ngủ rất muộn, nhưng vì hôm nay công ty có buổi huấn luyện suốt cả ngày nên sáng hôm sau, sau khi nhắn tin báo cho Phó Anh Ngạn, Giang Dĩ Ôn đã rời đi từ sớm.
Gần đến trưa, Phó Anh Ngạn gọi điện thoại đến.
Nói chuyện vài câu, cậu mới biết hắn ta vẫn còn đang say rượu từ tối qua đến giờ.
Phó Anh Ngạn thuận miệng hỏi: “Tối qua anh đưa tôi về, có thấy ba tôi ở nhà không?”
“Không, nửa đêm ông ấy mới về.”
Phó Anh Ngạn “hì hì” cười hai tiếng: “Thế thì tốt rồi. Ông ấy cổ hủ lắm, ở nhà tôi phải mặc đồ nghiêm chỉnh đàng hoàng. Nếu ông ấy thấy tôi say đến mức đó quay về chắc chắn sẽ tìm cơ hội mắng tôi.”
Ngừng một chút, hắn ta lại hỏi: “Cậu có gặp ông ấy không? Ông ấy có làm khó gì cậu không?”
Giang Dĩ Ôn nghĩ tới câu nói tối qua của Phó Dữ Tranh, giọng điệu không thể gọi là hòa nhã.
Nhưng mà… hình như lúc đó cậu ăn mặc có hơi lôi thôi?
Giang Dĩ Ôn nói đầy ẩn ý: “Phó tổng ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi đến tận khuya, đâu có rảnh để làm khó tôi.”
Giang Dĩ Ôn vừa ăn trưa trong căn tin công ty, vừa tán gẫu mấy câu vô thưởng vô phạt với Phó thiếu gia, đồ ăn khó nuốt cũng vì thế mà trôi xuống nhanh chóng.
Mấy tuần gần đây đều có các lớp huấn luyện, hai người bạn cùng phòng của cậu vừa hay đều không có ở ký túc xá, Giang Dĩ Ôn dứt khoát ngủ lại ký túc xá công ty vào buổi tối.
Khi cậu mới đến Giải trí Thiên Anh, phòng bốn người đã có hai người ở sẵn, là Ninh Lệnh Phong và Kiều Song Nghi.