Lời này khiến Phó Anh Ngạn quay đầu nhìn về phía Giang Dĩ Ôn, hắn ta cũng mong chờ câu trả lời của cậu.
Thật ra, Phó Anh Ngạn cũng có ý định kéo Giang Dĩ Ôn về công ty mình, chỉ là chưa chính thức lên tiếng mời.
Giang Dĩ Ôn khiêm tốn cười: “Tôi cũng muốn chứ, chẳng qua là sợ Tiểu Phó tổng không coi trọng tôi thôi.”
Hừ, cũng biết điều đấy.
Phó Anh Ngạn khẽ nhếch môi, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý.
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Phó Anh Ngạn lên tiếng: “Chú Lưu, tháng sau chú có phải chuẩn bị quay phim truyền hình mới không nhỉ? Tên gì ấy nhỉ? Chú xem có vai nào phù hợp với anh ấy thì cho anh ấy một suất đi.”
“Là Bạch Dạ, nhóc con cậu đúng là không khách sáo chút nào!” Lưu Thông vỗ vai Phó Anh Ngạn một cái, trong giọng nói mang theo sự yêu chiều với hậu bối.
“Đây chẳng phải là tác phẩm đầu tiên mà Thiên Anh đầu tư sao?”
“Cơ hội thì có thể cho, nhưng vẫn phải dựa vào thực lực để vượt qua buổi thử vai.”
“...”
Ba người trò chuyện vui vẻ, Giang Dĩ Ôn cũng trao đổi phương thức liên lạc với Lưu Thông.
Sau khi Lưu Thông rời đi, Phó Anh Ngạn – nhân vật chính của buổi tiệc, liên tục có người đến chào hỏi.
Giang Dĩ Ôn dứt khoát đi tới khu vực ẩm thực lấy một ít đồ ăn, ngồi xuống góc sô pha thưởng thức mỹ vị.
Cục bột nhỏ phấn khích nhảy nhót trong biển ý thức, “Chủ nhân, rốt cuộc ngài có phải sở hữu buff người gặp người thích không vậy! Nếu thật sự có thể tham gia Bạch Dạ, thì chẳng phải là có thể nổi tiếng chỉ sau một đêm sao!”
“Bạch Dạ” là một trong những tác phẩm kinh điển của Lưu Thông. Là một bộ phim trinh thám hình sự, tác phẩm này đã gặt hái vô số giải thưởng, có thể nói đây là đỉnh cao trong sự nghiệp của Lưu Thông, giúp ông ta từ một đạo diễn có tiếng trở thành đạo diễn lừng danh.
Giang Dĩ Ôn thờ ơ bỏ vào miệng một miếng pudding ngọt lịm: “Tôi có phải người gặp người thích không, là hệ thống sát sườn của tôi mà em không biết?”
Cục bột nhỏ không còn mặt mũi nhìn: “...Vừa nãy trước mặt đạo diễn, ngài nịnh nọt đến mức sắp bay lên trời rồi.”
“Đó gọi là khéo ăn nói, cảm ơn.”
“Thôi được rồi, đừng làm phiền tôi ăn nữa.” Ngay sau đó, mặc kệ tiếng kêu ai oán của cục bột nhỏ, Giang Dĩ Ôn trực tiếp đá nó ra khỏi đầu óc mình.
Ngắm nhìn các nam thanh nữ tú xung quanh quả thực khiến tâm trạng khoan khoái hơn, Giang Dĩ Ôn chậm rãi ăn hết miếng pudding cuối cùng, nhàn nhã suy nghĩ.
Không xa đó, tiếng nhạc dần lắng xuống, các vị khách đang trò chuyện vui vẻ như cảm nhận được gì đó mà dần yên tĩnh lại.
Giang Dĩ Ôn nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Người mới đến có gương mặt vô cùng anh tuấn, cử chỉ trầm ổn. Bộ âu phục may đo tinh xảo ôm sát lấy đường nét vạm vỡ nơi bờ vai và ngực, cổ áo sơ mi trắng muốt được cà vạt đen cột ngay ngắn, bao lấy phần cổ dài mảnh, khiến toàn thân toát lên vẻ quý phái, nghiêm cẩn.
Đây là một người đàn ông có khí thế mạnh mẽ.
Người đàn ông bước lên sân khấu, nói vài câu đơn giản chào đón các vị khách cũng như giới thiệu về Giải trí Thiên Anh, sau đó nhanh chóng rời khỏi, ngay lập tức có một đám người vây quanh, giống như các vì sao xoay quanh mặt trăng. Nhưng dưới thái độ lạnh nhạt của đối phương, chẳng bao lâu sau, mọi người liền cảm thấy lúng túng mà tản ra.
Giang Dĩ Ôn thông qua hệ thống biết được người đàn ông toát lên vẻ lạnh lẽo này là Phó Dữ Tranh.
Phó Anh Ngạn trên danh nghĩa là con trai của hắn ta. Hắn ta là một huyền thoại thương giới ở Yến Kinh, tổng tài của tập đoàn Phó thị, năm nay ba mươi ba tuổi, là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới thượng lưu.
Phó Dữ Tranh đi đến chỗ Phó Anh Ngạn, hai người trò chuyện một lát rồi cùng rời đi.
Buổi tiệc kết thúc sau hai tiếng.
Phó Anh Ngạn nồng nặc mùi rượu, lảo đảo ngồi phịch xuống bên cạnh Giang Dĩ Ôn.
“Muộn thế này rồi, về nhà tôi đi, cũng không xa đâu. Tôi gọi tài xế rồi, tiện thể tôi cũng lâu lắm chưa về nhà.” Nói xong cũng chẳng đợi Giang Dĩ Ôn trả lời, hắn ta liền nhắm mắt lại.