Nhà Nguyên Nguyên đông người, căn nhà nhỏ trước kia không đủ ở nên mọi người đã dựng thêm một căn nhà khác ngay trên miếng đất bên cạnh đồng ruộng nhà mình, cách những hộ gia đình khác trong thôn một khoảng.
Mọi người chưa đi tới cửa đã nghe Tam ca giao việc.
“Sức khỏe nãi nãi không tốt, lát nữa Tiểu Lục khoan nói chuyện, để nãi nãi bình tĩnh một chút trước đã.”
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Không thể khiến nãi nãi kích động quá mức, nàng có thể sống lại đã làm người ta vô cùng ngạc nhiên, dù ngốc nghếch cũng không sao, nãi nãi cũng rất vui mừng.
“Vậy ta lên ngọn núi nhỏ bên kia xem thử trước, coi có thỏ hoang hay gà rừng gì không. Tiểu Tứ, đệ đi với ta, chúng ta đi nhanh về nhanh.” Mọi người đã an toàn về đến nhà, Nguyên Vạn Nhất muốn đi chuẩn bị đồ ngon.
Gần thôn Nguyên gia có hai ngọn núi, núi lớn có nhiều thịt rừng nhưng đường xa và nguy hiểm, núi nhỏ gần hơn nhưng không có nhiều thịt rừng.
May mắn thì có thể gặp được mấy con thỏ rừng, không may thì chỉ hái được ít nấm, hôm nay không có nhiều thời gian nên y chỉ đến ngọn núi nhỏ.
"Vâng.” Nguyên Đồng Niên đồng ý ngay.
Trên núi có mọc một số loại nấm, thậm chí còn có một số cây thuốc, chỉ có Nguyên tứ ca Nguyên Đồng Niên của Nguyên gia biết, mỗi lần lên núi đều không thể thiếu hắn.
“Đệ cũng đi!” Nguyên Đồng Nguyệt nghe vậy xung phong nhận việc.
Tuy Nguyên Đồng Nguyệt và Nguyên Đồng Niên là huynh đệ sinh đôi nhưng ở phương diện này lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Nguyên Đồng Nguyệt còn chẳng phân biệt được ngũ cốc, từng ăn nhầm nhiều thức ăn chứa độc suýt nữa mất mạng, hắn sống đến bây giờ đã là mạng lớn lắm rồi.
“Đệ đi làm gì, đừng gây rối.” Nguyên Vạn Nhất không hề khách sáo trách một câu.
Nguyên Đồng Nguyệt không phục: “Đệ có thể giúp mọi người mà!”
Nguyên Vạn Nhất và Nguyên Đồng Niên liếc nhìn nhau, đồng ý để hắn đi theo.
Thế là ba người cùng nhau lên núi nhỏ, Nguyên Vạn Nhất đi trước, Nguyên Đồng Niên theo sau, thỉnh thoảng lại nhìn Nguyên Đồng Nguyệt cõng cái sọt to và khiêng cái cuốc trên lưng.
Ba người đi rồi, Nguyên Nguyên mới bắt đầu quan sát tiểu viện trong nhà.
Phòng trong nhà chiếm diện tích không nhỏ, thoạt nhìn đây là một căn tứ hợp viện, dù như thế nhưng khi vào trong nhà mới thấy không đủ phòng ở.
Nếu cả nhà sống cùng nhau, vậy chắc chắn hai ba người phải ở chung một phòng.
Trong Tứ Hợp Viện đơn sơ này có tường viện vây bằng hàng rào, mấy căn phòng cũng làm bằng gạch vuông.
Trong viện có một mảnh đất nhỏ, trông có vẻ là nơi trồng một số loại gia vị thêm chẳng hạn như gừng hay tỏi, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.
Ở góc vắng vẻ còn có một cái giếng nước, trong nhà nuôi một con chó to màu vàng giữ nhà, còn có hai con gà mái liên tục đi qua đi lại.
Nguyên Nguyên nhìn kỹ thì thấy phong thủy của tiểu viện này cũng tạm được, nhưng cũng chỉ có thể coi là tạm được.
Con chó lớn màu vàng ngửi thấy mùi của người nhà lập tức vui vẻ sủa một tiếng rồi chạy tới, phấn khích vẫy đuôi đi vòng quanh Nguyên Nguyên.
Con chó vàng này do Nguyên Nguyên ôm về từ khi nó mới sinh ở nhà người ta, số tuổi cũng kém Nguyên Nguyên là bao nên quan hệ càng thêm thân thiết. Nguyên Nguyên sờ đầu con chó, sau đó nó đi theo nàng vào trong viện.
“Ai tới thế?” Nguyên đại cô Nguyên Hiểu Xuân đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy đứa con trai Nguyên gia vui vẻ che chở Nguyên Nguyên ở giữa, bà sững sờ đứng tại chỗ.
“Tiểu Lục Nhi?” Nguyên đại cô không thể tin được.
Tại sao bà lại về nhà mẹ đẻ, vì Nguyên Nguyên sốt nên mất mạng khiến Nguyên nãi nãi nằm trên giường không dậy nổi, bà mới về nhà giúp trông nom.
Tại sao bây giờ lại…
Nguyên Nguyên vẫn bình yên đứng đó.
“Đại cô, là thế này…” Nguyên Thiên Tùng là người biết ăn nói nhất nên hắn lên tiếng giải thích với Nguyên đại cô.
Nguyên đại cô không nhịn được nhìn Nguyên Nguyên thêm vài lần.
“Đây là chuyện tốt! Mau dẫn vào cho nương nhìn một chút.”
Hèn gì bà càng nhìn càng cảm thấy Nguyên Nguyên hoạt bát hơn, hóa ra đầu óc nàng đã tốt hơn.
Nguyên Nguyên được mọi người vây quanh đi vào phòng, trong phòng chỉ bày một cái bàn và mấy băng ghế dài.
Nguyên Nguyên quan sát xung quanh, suy nghĩ nên mở cửa sổ ở chỗ nào thì có thể đón được mây tía để cải thiện phong thủy tiểu viện.
Tiếng chậu thiết rơi xuống đất vang lên khiến nàng giật bắn cả người.
Nước trong chậu bắn tung tóe khắp nơi, ống quần mọi người đứng xung quanh đều ướt, trên đất cũng loang lổ nước. Nữ tử bưng chậu đã sững sờ tại chỗ, đôi mắt vô hồn, cánh môi khẽ nhếch.