Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng

Chương 4

“Ta cũng nghe nói như thế, hôm nay lúc họ lên núi ta còn thấy từ xa.”

Chỉ có một người to gan bước tới hỏi thăm.

“Nguyên gia ca nhi, các ngươi làm gì thế… Không phải đưa tiểu muội nhà các ngươi đi thiêu à… Sao lại trở về.”

Mấy ca ca nhìn nhau cười, họ đã bàn bạc với nhau từ sớm

Cả nhà họ rất vui mừng khi Tiểu Lục đột nhiên tỉnh lại từ trạng thái chết giả, nhưng có lẽ các hương thân kia sẽ sợ hãi, nên họ nhất trí nói với người ngoài rằng Nguyên Nguyên chưa chết.

Nguyên Thiên Tùng trả lời: “Đại nương, mọi người nhầm rồi, chỉ vì chúng ta nghe nói có một cách hạ sốt là đưa người lên núi, nên chúng ta đã đưa tiểu muội đi thử, kết quả thật sự đã hạ sốt, bây giờ muội ấy đang ngủ đây này!”

“Hóa ra là như thế!” Đại nương giật mình hiểu ra, bà ấy cười nói tiếp: “Vậy bây giờ Tiểu Lục hạ sốt rồi nhỉ, đợi nàng tỉnh lại ta sẽ mang trứng gà nhà chúng ta đến thăm!”

“Không, không chỉ hạ sốt mà đầu óc của Tiểu Lục nhà chúng ta cũng minh mẫn hơn!”

Nguyên mẫu vui vẻ giải thích, bây giờ bà muốn nói cho mọi người biết nữ nhi bảo bối của mình đã khỏe.

Cuối cùng không ai có thể chọc vào nỗi đau của bà nữa, những đứa trẻ xấu xa kia cũng không thể làm tổn thương Nguyên Nguyên nữa!

Nguyên Nguyên không phải bị tiếng nói chuyện của mọi người đánh thức, mà vì cảm nhận được oán khí. Nàng mở mắt ra rồi dụi mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu đại nương đang nói chuyện với Nguyên mẫu.

Bà ấy cười vui vẻ trông rất niềm nở, nhưng xung quanh bà ấy lại tồn tại luồng oán khí mà không ai thấy được.

Nguyên Nguyên nhíu mày, oán khí này không nhỏ.

Lưu đại nương thấy Nguyên Nguyên đã tỉnh, bà ấy lập tức vui vẻ lại gần: “Tiểu Lục Nhi, con nhận ra đại nương không, nương nói con đã khỏe, con có thể gọi ta một tiếng để ta nghe được không.”

Ngay lúc Lưu đại nương đến gần, luồng oán khí xung quanh người bà ấy đột nhiên trở nên hung hăng điên cuồng, thậm chí còn muốn tấn công Nguyên Nguyên.

Nguyên Nguyên xuống khỏi lưng Nguyên Thiên Tùng, vươn vai duỗi lưng, rồi lập tức ôm Lưu đại nương.

Vào nháy mắt Nguyên Nguyên ôm bà ấy, luồng oán khí kia đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa: “Là đại nương ngày nào cũng cho con ăn trứng gà ngon.”

“Ôi chao!” Lưu đại nương thốt lên, hốc mắt bà ấy ươn ướt: “Đứa bé ngoan, ngày nào nương… Đại nương cũng sẽ mang trứng gà cho con ăn.”

Bà sờ đầu Nguyên Nguyên một cách thân thiết, giống như đang sờ con của mình.

“Cảm ơn đại nương!” Nguyên Nguyên mỉm cười ngọt ngào: “Đại nương, đợi khi nào có thời gian con có thể đến nhà người chơi không?”

Lưu đại nương nghe nói vậy vô cùng vui mừng, bà luống cuống nhìn Nguyên mẫu: “Phương muội, có thể cho Nguyên Nguyên đến chỗ ta chơi không?”

Sau đó bà ấy lại sợ Nguyên mẫu không đồng ý nên vội nói thêm: “Muội yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Tiểu Lục Nhi.”

“Thôi được rồi, Lưu đại tỷ, nếu Tiểu Lục Nhi thích tỷ, vậy để nó thường xuyên đến chỗ tỷ chơi. Là Tiểu Lục nhà muội làm phiền tỷ mới đúng, tỷ đừng chê nó là được.” Cuối cùng Nguyên mẫu khẽ dặn dò.

Hy vọng rằng lúc Nguyên Nguyên gây rắc rối, Lưu đại nương cũng đừng ghét con bé.

Cục cưng bà nâng niu trong lòng bàn tay, không thể để người khác ức hϊếp nó được

“Yên tâm đi, ta thương nó còn không hết, sao có thể chê bai. Trước tiên muội đưa Tiểu Lục về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta về bắt con gà mái của nhà ta hầm canh cho con bé uống, nhất định phải cho con bé tới đấy.

Lưu đại nương vui mừng, bà ấy sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Nguyên Nguyên, một nửa khuôn mặt béo múp này là trứng gà nhà bà nuôi dưỡng đấy.

“Lưu đại tỷ, không cần gϊếŧ gà, sao có thể để tỷ tốn sức làm chuyện này.” Nguyên mẫu hoảng hốt, vội vàng từ chối.

Lưu đại nương chỉ có một mình, trượng phu bôn ba đến giờ chưa trở về, bà ấy nuôi gà lấy trứng đem đến thị trấn bán, vốn dĩ chuyện làm ăn đã không tốt.

“Không được không được, nhất định phải làm như vậy. Ta còn phải giặt quần áo, nhất định phải tới đó!” Lưu đại nương tranh thủ thời gian tiếp tục giặt quần áo, không nói lời khách sáo với Nguyên mẫu nữa.

Nguyên mẫu thở dài, chỉ có thể dịu dàng vuốt đầu Nguyên Nguyên: “Đại nương sống một mình rất vất vả, Tiểu Lục Nhi phải nghe lời biết không?”

“Con biết, mẫu thân.” Tay nhỏ của Nguyên Nguyên kéo tay Nguyên mẫu, vừa nắm chặt tay bà vừa quay đầu nhìn Lưu đại nương thêm vài lần.

Trong nhà bà ấy… Có vấn đề.