Đàn Thanh Huyền âm thầm thở dài, sau khi suy nghĩ một hồi, nàng vừa định mở miệng thì Thương Nhiễm đã tiến lại rất gần.
Thương Nhiễm thuần thục nâng cằm Đàn Thanh Huyền lên, rồi nhả ra viên yêu đan đỏ rực của mình. Động tác của nàng đầy vẻ thân mật: “Thanh Thanh, mau đi nào.”
Hơi thở nóng bỏng của Thương Nhiễm phả nhẹ trên môi Đàn Thanh Huyền, mang theo mùi hương ngọt ngào tự nhiên của hồ tộc, thứ mị hương trời sinh dễ khiến kẻ khác mê mẩn.
Người tu vi kém, đạo tâm không vững rất dễ bị thứ mùi này mê hoặc.
Nhưng thần thức của Đàn Thanh Huyền vẫn thanh tĩnh, chỉ hơi chau mày, không hề bị ảnh hưởng.
Đến khi yêu đan được Thương Nhiễm đẩy vào miệng nàng, linh khí tràn trề trong đó khiến đôi mắt lạnh lùng của Đàn Thanh Huyền khẽ híp lại.
Yêu đan này luôn được Thương Nhiễm giữ bên mình, không ngừng tinh luyện linh khí, thậm chí so với mị hương của nàng còn quyến rũ hơn vài phần.
Khi yêu đan chạm đến kinh mạch của nàng, luồng linh khí dịu mát như suối nguồn, xoa dịu đan điền khô cạn. Nhưng chỉ trong chốc lát, Đàn Thanh Huyền lại cảm nhận được một sự nóng bức khó nhịn dâng lên.
Thương Nhiễm đang dồn hết sức chữa thương, thì bất ngờ cảm thấy mình bị đẩy ra.
Đàn Thanh Huyền tựa người vào giường, mái tóc đen buông xõa rủ xuống trước ngực, dáng vẻ mỏng manh như thể chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm nàng ngã.
Màu đỏ nhạt dần lan đến vành tai, l*иg ngực nàng không ngừng phập phồng. Thân thể yếu ớt đẫm mồ hôi, làm những lọn tóc mai bên thái dương cũng ướt sũng.
Thương Nhiễm luống cuống, lập tức tiến lại đỡ nàng, tay nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng: “Nàng sao vậy? Bị thương ở đâu ư? Để ta xem.”
Đàn Thanh Huyền cắn răng chịu đựng, cố gắng điều hòa hơi thở, một tay đặt trước ngực. Bỗng nhiên nàng ho khan, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Là một Tiên Tôn luôn tự hào đạo tâm kiên định, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị yêu đan của hồ tộc làm dao động. Nhưng khi nãy, yêu đan đã khiến linh đài nàng mờ mịt, không còn sáng tỏ như thường lệ.
Ý thức được điều bất thường, nàng ngay lập tức phong tỏa các huyệt đạo vận hành linh khí trong cơ thể, nhưng điều này dẫn đến việc bị phản phệ, gây tổn thương đến bản thân.
Sau một hồi điều tức, khí huyết trong cơ thể dần ổn định, nàng cố gắng nuốt xuống mùi máu tanh còn đọng nơi cổ họng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao."
Đàn Thanh Huyền vốn tưởng đây là mánh khóe của hồ yêu, nhưng khi thấy Thương Nhiễm hốt hoảng lo lắng, nàng nhận ra Thương Nhiễm hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Trên đôi môi nhợt nhạt của Đàn Thanh Huyền vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ thẫm, Thương Nhiễm nhìn mà cảm thấy đau lòng, nghĩ thầm rằng sao nàng ấy có thể nói mình không sao được.
Máu của Đàn Thanh Huyền có một mùi hương ngọt ngào, giống như dòng suối mát trong sa mạc cằn cỗi.
Thương Nhiễm từng nếm qua một lần, và sức hấp dẫn để nâng cao tu vi từ máu nàng là điều không thể cưỡng lại. Càng nhìn, nàng càng không nhịn được mà tiến đến gần, đôi môi khẽ hé, định giúp Đàn Thanh Huyền liếʍ sạch vệt máu bên khóe môi.
Nhưng khi môi nàng vừa chạm gần, một ngón tay trắng muốt thon dài đã ngăn lại.
Đôi mắt trong trẻo của Đàn Thanh Huyền đối diện với ánh nhìn của Thương Nhiễm. Ánh lạnh băng giá thoáng qua trong con ngươi ấy khiến Thương Nhiễm giật mình bừng tỉnh.
Đây là lần đầu tiên Thương Nhiễm thấy Đàn Thanh Huyền lạnh lùng đến vậy. Nàng không khỏi cảm thấy bất an.
Thực ra, chẳng thể trách nàng. Sức hấp dẫn của máu người với yêu tộc là điều tự nhiên, mà máu của Đàn Thanh Huyền lại ngọt lành hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ trong vài nhịp thở, ánh mắt của cả hai đã dời đi.
Đàn Thanh Huyền đưa tay lau vết máu trên môi, khẽ nói: “Không cần lo lắng. Vừa rồi ta sơ ý bị mị thuật của hồ tộc ảnh hưởng, mới dẫn đến việc thổ huyết.”
Ngón tay nàng vẫn còn lưu lại dấu môi của Thương Nhiễm, mang theo một hơi ấm ngoài dự đoán.
Thương Nhiễm nghe nàng lên tiếng trước, vội vàng đáp lại: “Thì ra là vậy. Nàng biết nhiều thật đấy. Ta còn chẳng hay biết gì.”
Trong lòng thầm nghĩ, nếu để nhân loại biết mình không biết sử dụng mị thuật, thì đúng là mất mặt hồ ly.
Chỉ là, mỗi yêu hồ đều sinh ra với năng lực mê hoặc bẩm sinh. Thương Nhiễm chưa từng thử nghiệm, chỉ nghĩ rằng bản thân vô ý kích hoạt pháp thuật.
Đàn Thanh Huyền thu liễm ánh mắt, khẽ đáp: “Những điều này, ta chỉ đọc được trong tàng thư của sư phụ mà thôi, cũng không biết nhiều.”
Thương Nhiễm khẽ gật đầu: “Vậy để ta cẩn thận điều khiển yêu đan, tiếp tục chữa thương cho nàng.”
Đàn Thanh Huyền đáp lời: “Được.”
Lần này, Thương Nhiễm cố ý kiểm soát yêu đan, vận hành cẩn thận, khiến linh đài của Đàn Thanh Huyền trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều, không còn xảy ra chuyện bất thường như trước.
Nhưng cả hai đều không biết rằng, trạng thái của yêu đan này có liên quan đến thời kỳ phát tình của Thương Nhiễm. Vì trong lòng nàng nảy sinh tình cảm với Đàn Thanh Huyền, yêu đan có thể cảm nhận được tâm ý chủ nhân, tự nhiên tỏa ra mị hương.