Thương Nhiễm không ngừng dùng linh khí để rèn luyện yêu đan, biến tất cả linh khí thu được thành từng giọt tinh chất nhỏ, sau đó ép vào bên trong yêu đan để tiếp tục tinh luyện.
Trong quá trình này, những linh khí mang thuộc tính hỏa luôn vô cùng bất kham, khiến nàng phải tập trung khống chế, từng chút một ép chúng lại và tinh hóa đến mức tối đa, điều này tiêu tốn rất nhiều tâm lực.
Pháp lực của Thương Nhiễm còn thấp, chỉ ở kỳ Hóa hình tầng thứ bảy, hiểu biết về thiên đạo vẫn còn rất nông cạn, chỉ biết cố gắng thu lấy linh khí của trời đất làm của riêng.
Tuy nhiên, trong ký ức của nàng qua huyết mạch truyền thừa, những hồ ly cổ đại vốn là linh thể sinh ra cùng trời đất, được thiên đạo sủng ái, tự nhiên có vô số linh khí tập trung quanh chúng, tự động giúp chúng tinh luyện và nâng cao.
Hồ ly chín đuôi, mỗi chiếc đuôi đều chứa đầy linh khí, lấp lánh ánh sáng, khiến ai nhìn cũng phải động lòng ngưỡng mộ.
Những linh hồ chín đuôi ấy đã trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, huyết mạch dần phai nhạt. Ở yêu giới mà Thương Nhiễm đang sinh sống, có những hồ ly thậm chí không vượt qua nổi giai đoạn luyện thể, vì tuổi thọ hạn chế mà chết yểu trên con đường tu hành.
Những hồ ly như Thương Nhiễm, có thể tu luyện đến kỳ hóa hình, phần lớn đều sở hữu huyết mạch thuần khiết và căn cốt vững chắc, mới có thể đi được xa như vậy.
Thương Nhiễm trời sinh là hỏa hồ, sở hữu cực phẩm hỏa linh căn. Lại trải qua lôi kiếp rèn luyện thân thể, xương cốt, kinh mạch đều được mở rộng gấp nhiều lần, nên tốc độ hấp thu linh khí của nàng vượt xa những tu sĩ cùng cảnh giới.
Nhân tộc trong quá trình tu luyện không có giai đoạn luyện thể, nhưng lại có thể áp chế những chủng loài yêu thú thân thể mạnh mẽ. Chỉ là vì phần lớn yêu thú trong giai đoạn đầu trí tuệ không bằng nhân tộc, dễ bị vây công. Nhưng nếu đã thành tinh, có trí tuệ như đại yêu, thì không phải dễ dàng đối phó.
Con đường tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi. Thương Nhiễm không biết bản thân sẽ đi được bao xa, nàng chỉ hy vọng sống thật tốt, không cần nơm nớp lo sợ, không phải mệt mỏi trốn chạy nữa.
Một đêm trôi qua, yêu đan màu đỏ rực của Thương Nhiễm càng sáng rỡ hơn trước, linh khí tích lũy cũng dồi dào hơn.
Nàng giũ sạch những giọt sương sớm vương trên người, hóa thành hình dáng con người, rồi tiến vào động phủ tìm Đàn Thanh Huyền.
Trong động phủ, lò lửa đã tắt từ lâu, chỉ còn chút tro tàn sót lại.
Đàn Thanh Huyền dáng vẻ thanh tao, khoác y phục trắng không nhiễm bụi trần, như một đám mây lành hạ xuống nhân gian. Nàng ngồi yên trên giường, trông từ xa như một bức tranh sống động.
Dung mạo và khí chất của nàng không giống người phàm chút nào, mà như thần tiên trên trời giáng thế.
Thương Nhiễm trong lòng thoáng nghi hoặc, lại có chút chần chừ. Dù gì đi nữa, Đàn Thanh Huyền nhìn rất yếu ớt, chẳng giống một tu sĩ có thể hô phong hoán vũ chút nào.
Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa. Dù sao mỹ nhân đang ở trước mắt, mỗi ngày đều khiến lòng nàng vui vẻ.
“Thanh Thanh.” Thương Nhiễm thấy Đàn Thanh Huyền nhìn mình, lòng liền dâng lên vài phần hân hoan: “Hôm nay ta lại hấp thu được rất nhiều linh khí, tu vi cũng có chút tiến triển. Ta có thể giúp nàng chữa trị thân thể.”
Đàn Thanh Huyền nghe thấy tiếng bước chân Thương Nhiễm trở về, liền ngừng tu luyện. Ánh mắt nàng dừng trên người hồ yêu, kiểm tra một lượt. Thương Nhiễm vẫn là hóa hình kỳ tầng bảy, nhưng linh khí trong cơ thể so với trước đã phong phú hơn nhiều.
Một đêm có thể tiến triển như vậy, đủ thấy căn cơ và thiên phú đều phi thường. Nếu không phải là yêu tộc, e rằng đã trở thành mục tiêu tranh giành của các đại môn phái.
Trước khi gặp Thương Nhiễm, Đàn Thanh Huyền chưa bao giờ cảm thấy việc tu vi tăng tiến là điều đáng vui mừng. Với nàng, đó chẳng qua chỉ là một chứng minh bình thường của tài năng thiên bẩm mà thôi.
Có lẽ vì đã gặp quá nhiều người dè dặt cẩn trọng trước mặt mình, không ai dám khoe khoang tu vi tiến triển trước mặt Thanh Huyền Tiên Tôn. Một tiểu hồ yêu ngông cuồng mà đáng yêu như Thương Nhiễm, thật sự là lần đầu tiên nàng gặp.
Đàn Thanh Huyền tựa như đối với đệ tử tầm thường trong tông môn, nhẹ nhàng khích lệ: “Ừ, cũng tạm được. Sau này vẫn cần chăm chỉ hơn.”
Thương Nhiễm được Đàn Thanh Huyền khen, liền cười đến híp mắt, vui sướиɠ như bay: “Hehe, ta sẽ cố gắng! Bây giờ ta giúp nàng trị thương nhé. Nàng mau mở miệng ra, ta sẽ dùng linh khí trong yêu đan truyền cho nàng.”
Nói xong, đợi mãi vẫn không thấy Đàn Thanh Huyền có động tĩnh, lòng nàng bắt đầu dấy lên chút nghi hoặc.
Yêu đan là bản mệnh chi vật của hồ yêu, mà Thương Nhiễm lại chẳng chút phòng bị. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sau này sẽ chịu thiệt.
Đàn Thanh Huyền đã tu luyện thành công, đương nhiên không có ý định tham lam yêu đan của nàng. Nhưng nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng Thương Nhiễm khó mà giữ được mạng sống.