Đúng lúc Giáo sư đang nói chuyện với tôi thì chuyện đó đã xảy ra.
"Uh....?"
Thế giới đóng băng, và tầm nhìn của tôi tối sầm lại. Đột nhiên, tôi mất kiểm soát cơ thể mình.
Đó là một cảm giác mà tôi đã quá quen thuộc, nó xảy từ hết lần này tới lần khác...
"Ảo cảnh?"
Phong cảnh thay đổi, bao trùm tôi trong khung cảnh lung linh của một hội trường lớn. Sự trang trí xa hoa của nó làm lóa mắt với đủ loại vật trang trí và nội thất hiện diện.
Cả hội trường lớn như vậy lại lặng thinh.
Cứ như thể âm thanh đã bị hút ra khỏi nó vậy.
"....."
Mọi ánh mắt dường như đều tập trung vào một nơi nào đó. Hay cụ thể hơn là vào hai người.
".....Chúng ta đã tìm thấy nó."
Một hình dáng cao lớn với đường nét khuôn mặt thanh mảnh, mái tóc đen nhánh, chiếc mũi dài và đôi lông mày rậm đang nhìn xuống lòng bàn tay anh, nơi có một quả cầu trong suốt nhỏ, có kích thước giống như một viên sỏi thủy tinh.
"Đó là cái gì thế...?"
Có điều gì đó ở viên sỏi thu hút sự chú ý của tôi. Nó có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Như thể nó đang vẫy gọi tôi lấy nó.
Nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó vì những sự kiện tiếp theo vẫn đang diễn ra trong ảo cảnh.
"Tại sao cô lại lấy trộm nó?"
Giọng nói của người đàn ông vang lên như sấm hướng về phía người kia, một người phụ nữ có mái tóc tím rủ xuống và đôi mắt xanh thẳm. Cô đáp lại ánh mắt của người đàn ông bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Dù thế, đôi mắt cô run rẩy, và cơ thể cô cũng vậy...
"Tôi..."
Người đàn ông giơ tay lên để đưa ra một chiếc ví màu đen.
"Cái này của cô, phải chứ?"
Evelyn bàng hoàng, miệng cô liên tục mở ra rồi lại đóng lại nhưng không nói được lời nào cả.
"Không, tôi..."
"Tội lỗi của cô, ra sông Hoàng Hà tắm cũng không sạch nổi."
Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời cô.
"Chúng tôi đã lục soát tất cả mọi người và cô là người duy nhất giữ thứ này. Cô nghĩ mình có thể nói hai ba câu vô giá trị là thoát khỏi chuyện này sao?"
Người đàn ông không quan tâm đến lời biện hộ của cô. Hắn lạnh lùng rời mắt khỏi cô, nhìn về phía những người lính canh gần đó.
"Đưa cô ta vào để thẩm vấn."
"Không, đợi đã...!"
Những người lính xông vào giữ chặt cánh tay cô từ cả hai phía.
"Đây là một sai lầm...!"
Cô cố gắng phản đối nhưng vô ích.
"Không phải tôi! Tôi không biết nó từ đâu ra cả! Đây là..."
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Evelyn bị lính canh cưỡng chế đưa ra khỏi hội trường. Ánh mắt cô ấy nhìn quanh một hồi, cuối cùng dừng lại ở tôi.
Tôi ư...?
"Cứu với..."
Đó là những gì mà ánh mắt của cô muốn ám chỉ.
Tôi đứng như trời trồng, bị vẻ mặt tuyệt vọng của cô ấy làm cho đờ đẫn, và tôi không thể rời mắt khỏi cô trong suốt thời gian còn lại.
Nó đã in sâu vào tâm trí tôi cho đến tận phút cuối.
Và rồi, khi bóng hình của cô hoàn toàn biến mất.
Kéo theo đó là kết thúc của ảo cảnh.
"....."
Tôi đứng im lặng mà không nói một lời.
"Học viên?"
Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói của Giáo sư, tôi mới ngẩng đầu lên. Ngay sau đó, một màn hình hiện trước mắt tôi.
[◆ Nhiệm vụ phụ được kích hoạt: Vạch trần dối trá.]
: Tiến trình nhân vật + 5%
: Tiến trình trò chơi + 1%
Thất bại
: Thảm Họa 3 + 5%
"Trò có hiểu những gì tôi nói không?"
Giọng nói của Giáo sư bắt đầu nghe có vẻ bực bội, và tôi lặng lẽ gật đầu. Lúc này, tôi không thể tập trung vào ông ấy được.
Điều duy nhất hiện hữu trong tâm trí tôi bây giờ chính là viễn cảnh đó.
"....Vậy nhiệm vụ này là mình phải vạch trần kẻ trộm thực sự là ai à?"
Hay là ngăn Evelyn rơi vào tình huống đó? Dù thế nào đi nữa, giờ tôi đã biết "Thảm Hoạ 3" là ai. Đó chính là Evelyn.
Giờ thì chỉ còn lại Thảm Hoạ 1 và Thảm Hoạ 2.
Họ là ai... Tôi vẫn chưa chắc chắn. Tuy nhiên, nếu có thời gian, tôi biết mình có thể ghép nối mọi thứ lại với nhau.
"Đi theo tôi thành một hàng. Tàu sẽ đến ngay thôi."
Tôi lại nhìn lên và thấy các học viên khác đang di chuyển. Tôi tăng tốc và đi theo họ từ phía sau.
Ánh mắt của tôi vô thức hướng về mái tóc màu tím đang đung đưa không quá xa tôi.
Tôi nghĩ lại về biểu cảm của cô ấy trong ảo cảnh. Biểu cảm đó chứa đầy nỗi hoang mang và tuyệt vọng.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi lúc đó.
"...Tại sao trong tất cả mọi người, Evelyn lại cầu cứu mình?"
***
Dự thảo.
Một sự kiện toàn Đế quốc được phát sóng và trình chiếu khắp nơi. Dự thảo diễn ra vào mỗi cuối năm, tuyển chọn 60 học viên xuất sắc nhất từ
tất cả các Học viện lớn trong Đế quốc.
Có mười lăm Guild trong Đế quốc. Tất cả đều liên quan đến hoàng tộc, họ là những tổ chức duy nhất ngoài Học viện được cấp quyền vào Chiều Không Gian Gương.
Nếu một người gia nhập vào một Guild, họ có thể vào Chiều Không Gian Gương bất cứ lúc nào họ muốn.
Sự cạnh tranh giữa các Guild rất khắc nghiệt, và hàng năm, các học viên đều được xem xét kỹ lưỡng để xác định ai sẽ là người được chọn đầu tiên trong đợt dự thảo.
Lợi ích của việc trở thành lựa chọn đầu tiên khá rõ ràng đối với tất cả mọi người. Với tiền thưởng gia nhập vượt trội hơn so với những lựa chọn khác, mọi học viên đều mong muốn trở thành lựa chọn số một.
"Chúng ta vừa đi qua Endson. Chúng ta sẽ sớm đến ga thôi."
Giáo sư Chambers thông báo.
Thành phố "Lens" vô cùng giàu có, với nhiều quận khác nhau. Điểm đến hiện tại của chúng tôi là "Rudmon", phố thương mại chính của Lens.
Đây là quận giàu có nhất và là nơi có "Ngôi Nhà của Picks". Một nhà đấu giá uy tín, nơi buổi lễ sẽ diễn ra.
Khi ra khỏi ga tàu, chúng tôi đi dạo qua khu phố, nơi những con phố tuyệt đẹp với những người bán hàng rong ở hai bên chào đón chúng tôi.
Ngôi nhà của Picks nằm cạnh con sông cắt ngang thành phố. Do đó, chúng tôi mất khoảng mười phút để đến đó từ ga tàu.
Một đám đông đã tụ tập ở lối vào tòa nhà. Thật khó để nhìn xuyên qua đám đông đông đúc, với các phóng viên chen chúc giữa những người bình thường. May mắn thay, có một khu vực riêng biệt mà chúng tôi có thể vào.
"Chào mừng đến với Ngôi Nhà của Picks."
Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự chào đón chúng tôi.
"Các vị hẳn là những vị khách quý đến từ Haven. Chúng tôi đã đặt chỗ cho các vị rồi."
Sau đó, ông ấy dẫn chúng tôi đến một căn phòng lớn. Ban đầu tôi mong đợi ông ấy sẽ dẫn chúng tôi đến hội trường trong ảo cảnh, nhưng trái với mong đợi, chúng tôi được dẫn đến một nơi khác.
Một loại phòng riêng nào đó.
"Wow."
Khi bước vào phòng, tôi phải dừng lại một lát để chiêm ngưỡng khung cảnh.
Phía trước căn phòng, một cửa sổ lớn chào đón tầm nhìn của tôi, bên dưới là một sân khấu lớn được trang trí bằng hàng trăm chỗ ngồi hiện đang chật kín người tham dự. Tất cả đều mặc trang phục trang trọng, không như đồng phục của bọn tôi.
Cảnh tượng bên dưới trông thật hỗn loạn, khác biệt hoàn toàn với nơi chúng tôi đang đứng.
"Thông báo sẽ sớm được đưa ra."
Người quản gia nói từ cửa phòng.
"Xin hãy thoải mái tận hưởng trong căn phòng này ngay bây giờ. Sau khi thông báo kết thúc, chúng tôi sẽ mời tất cả mọi người đến buổi lễ chính, nơi mọi người có thể giao lưu với những vị khách khác."
Ông cúi chào và tiếp tục nói chuyện với Giáo sư, dường như họ đang bàn tán về điều gì đó.
Chỉ đến lúc đó, các học viên khác mới bắt đầu nói chuyện.
"Ồ, căn phòng này trông tuyệt quá."
"Chúng ta có thể mang đồ ăn ở đây đi được không?"
Mặc dù hầu hết những người tham gia đều là con trai của các nhà quý tộc, họ vẫn có vẻ khá phấn khích về tình hình này.
Phải rồi, ngoại trừ một số ít.. Aoife, Kiera và Leon là ngoại lệ bởi vì họ đã lập tức tìm được chỗ nghỉ của mình và ngồi xuống.
Tôi cũng đang nghĩ đến việc tìm một chỗ thì...
".....Đây."
Có người đưa cho tôi một quyển sổ màu đen.
"Gì thế?"
"Danh sách cửa hàng."
Danh sách cửa hàng, hở?
Tôi chớp mắt và nhìn về phía bên phải nơi có một người đang đứng. Tôi đã hơi quen với anh ta. Ban đầu tôi không nhớ, nhưng giờ tôi không thể quên được anh sau vụ việc ở khu rừng.
Nếu không có anh, tôi đã không thể ngăn chặn được giáo sư.
Anders Lewis Richmond.
Và cũng từ sau vụ đó, thái độ của anh ấy đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Anh ấy không còn muốn đối đầu nữa; thực tế mà nói thì anh ấy có vẻ đang nỗ lực xây dựng mối quan hệ thân thiện hơn với tôi.
Lúc đầu tôi có hơi ngại, nhưng thấy anh ta không có ý xấu nên tôi đành để yên.
"Như cậu có thể biết, Ngôi Nhà của Picks thực sự là một nhà đấu giá nổi tiếng. Mặc dù hôm nay không có phiên đấu giá nào, nhưng cửa hàng vẫn mở cửa. Nếu cậu quan tâm đến thứ gì đó, cậu có thể thử mua nó."
"À..."
Tôi gật đầu nhẹ và mở cuốn sách ra.
"Không biết có thứ gì mà mình có thể mua được không nữa..."
Tôi hơi tò mò về việc đó.
[Tổng Hợp Mana Lục] — 50.000 Rend.
[Tinh Hoa Thức Tỉnh Lục] — 70.000 Rend.
[Sách Hướng Dẫn về Mana của Melton Lục] — 120.000 Rend.
"Đéo gì thế."
Tim tôi gần như nhảy lên khi nhìn thấy giá cả.
Tiền tệ trong thế giới này được gọi là "Rend". Nếu tôi phải tính tỷ giá quy đổi so với thế giới cũ của mình, thì có lẽ sẽ là 1 Rend đổi được một đô la...? Sức mua có vẻ như cũng tương đương nhau.
....Và chỉ cần nhìn vào giá của cuốn sách hạng Lục, tôi biết luôn là mình như ngọn cỏ ven đường sao với được mây.
Tôi có thể là con trai của một quý tộc, nhưng số tiền tôi có thậm chí còn không đủ để mua một cuốn sách hạng Lục nữa.
Đây là cái thể loại tham nhũng gì thế...?
Ngay lập tức, tôi lướt qua vài trang đầu, nhưng...
"100.000 ren.... 1.000.000 ren.... 17.000.000 ren..."
Càng về sau, giá cả càng vô lý. Đến mức tôi chỉ lướt qua cuốn sách để gϊếŧ thời gian chứ chả làm mẹ gì cả.
Làm như tôi có đủ khả năng mua những thứ này đấy.
Cho đến khi tôi dừng lại khi nhìn thấy một món đồ nhất định.
[Xương Metryl] — 4.320.000 Rend.
Nó đã thu hút sự chú ý của tôi. Và rồi, tôi trợn trừng đôi mắt.
"Đây là..."
Đó chỉ là một bức ảnh, nhưng nó lại trùng khớp với hình ảnh trong tâm trí tôi. Hình ảnh món đồ đó nằm trong ảo cảnh.
Ah—
Càng nhìn, tôi càng thấy chắc chắn về vụ đó hơn...
"....Đó là vật phẩm được tìm thấy trong ảo cảnh."
Thứ đã gây ra biến động đó.
"....."
Tôi chớp mắt và ngồi xuống.
"Huu..."
Vậy ra đó là một cái xương.
Tôi nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó lần nữa.
"Vậy thì thứ được dùng để đổ tội cho cô ấy chính là chiếc xương này..."
Nó trông không giống xương chút nào, nhưng chắc là do tôi thiếu kiến thức cơ bản thôi. Dù thế nào đi nữa, giờ tôi đã hiểu ra vấn đề.
Lý do tại sao tình hình lại có vẻ nghiêm trọng như thế.
Nếu vậy thì...
"Tại sao?"
Tại sao ngực tôi lại nhói lên khi nhìn thấy thứ đó trong danh sách?
Không chỉ vậy, ngón tay của tôi... Chúng còn đang giật giật.
Những ý đồ mà tôi không nên nghĩ đến bỗng dưng nhấn chìm lấy tâm trí tôi. Và khi tôi ngồi xuống ghế, chân tôi cũng bắt đầu khẽ rung.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào danh sách, để rồi sau đó lặng lẽ nuốt nước bọt.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Một thứ mà tôi không được phép có.
"Quả cầu này..."
Tôi có thể lấy làm của riêng, nhỉ...?
#Vi