Tam Tai Giáng Thế

Chương 44: Tiến Về Phía Trước (1)

"Thực sự là họ không làm gì với món súp sao....?"

Tôi đưa thìa lên miệng và nhắm mắt lại. Amidan của tôi nhảy múa vì hương vị đậm đà tràn ngập lưỡi, và tôi thấy mình lặng lẽ gật đầu.

Thật tuyệt vời.

Đến mức tôi không thể không thốt lên.

"...Từ khi nào mà mình nấu ăn ngon thế nhỉ?"

Mặc dù tôi không nghĩ mình nấu quá tệ nhưng chưa bao giờ tôi làm được điều gì tốt đến thế này cả.

Lẽ nào là do nguyên liệu?

Thật sự là vậy sao?

"C-cậu nghĩ nó ngon sao...?"

Kiera lắp bắp từ bên cạnh, và tôi khẽ cau mày. Có chuyện gì với cô ấy thế? Có lẽ nhận ra biểu cảm của tôi, cô ấy cố mỉm cười và quay đầu đi.

"À, dù sao thì… Cảm ơn vì muối nhé."

Cô ấy quay trở lại vị trí của mình. Đó là lúc tôi cảm thấy một ánh nhìn khác.

"...."

Tôi quay lại nhìn Aoife, người đang nhìn chằm chằm vào tôi. Biểu cảm của cô ấy thật khó đọc, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ mình đã thấy "sự hoài nghi" trong ánh mắt của cô ấy.

Quái quỷ gì thế...

"...."

Cô ấy nhấc khay lên và rời đi mà không nói thêm lời nào. Tôi nhìn chằm chằm vào lưng cô ấy một lúc trước khi nhún vai.

Tôi thực sự không thể hiểu nổi cô ấy.

Tôi quay lại nhìn vào chiếc nồi của mình và nếm thử lần nữa.

"Ừm."

Tôi mím môi và cau mày.

"....Ngon thật."

Nhưng mà...

"Vẫn hơi thiêu thiếu."

Chính xác là gì nhỉ? Tôi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.

"Cần thêm muối."

Hương vị hơi nhạt. Hơi ngọt một chút. Vậy nên là nó cần thêm chút muối.

Tôi với tay về phía bên trái nhưng chẳng chạm vào được gì cả. Ban đầu tôi hơi bối rối, nhưng sau một lúc thì tôi mới nhớ ra.

"À, phải rồi."

Kiera đã cầm lọ muối đi rồi.

Tôi quay lại nhìn cô ấy, và mắt chúng tôi chạm nhau.

Kiera nhướng mày và cất tiếng.

"Gì?"

".....Muối."

Tôi chỉ vào cái lọ mà cô ấy để trên bàn.

"...!"

"Đưa nó cho tôi—

Clank, Clank, Clank—!

Lời nói của tôi bị một âm thanh lớn làm gián đoán. Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy Aoife đã làm rơi tất cả các khay xuống sàn. Biểu cảm vô hồn của cô có dấu hiệu rạn nứt và đôi mắt cô ấy thì trợn trừng.

Sao vậy...?

Cô không phải là người duy nhất có hành vi kỳ lạ.

Ngay khi tôi quay đầu lại, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Kiera.

"...Điên rồ."

Cô ta cũng nhìn tôi với gương mặt y hệt Aoife hồi nãy.

"Thằng điên khốn nạn."

***

Khi tôi thức dậy, đã là sáng thứ bảy.

Trong cơn mê man, tôi nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cuối cùng tôi cũng có một ngày cho riêng mình...

Thật khó để diễn tả cảm giác hiện tại của tôi. Những ngày qua tôi bận rộn đến nỗi mỗi ngày trôi qua như thể kéo dài cả năm ấy.

Nhưng hôm nay thì khác...

Hôm nay tôi không có lịch trình gì cả.

Cuối cùng, tôi cũng có thể nghỉ ngơi thật thoải mái.

Hãy đi tắm trước cái đã.

Shaaa—

Tôi cần thứ gì đó để đánh thức tâm trí uể oải của mình. Và nước lạnh đặc biệt rất hữu ích trong việc ấy, vì tôi cảm thấy sảng khoái mỗi khi bước vào vòi sen.

Không có gì tuyệt hơn việc tắm nước lạnh vào buổi sáng để làm sảng khoái tinh thần.

"...."

Tôi nhìn cơ thể ướt đẫm của mình trong gương.

Nó thật hoàn hảo, dường như không có vết sẹo hay khuyết điểm nào. Vai và bắp tay của tôi khá lớn, cơ bụng sáu múi, và đùi tôi cứng như đá tảng.

Tôi luôn muốn có được thân hình như thế này trong kiếp trước. Tôi đã luôn tự nhủ mình phải đến phòng tập thể dục hàng ngày, nhưng tôi lại dừng lại giữa chừng với một lý do vô lý nào đó chả ai thèm để tâm. Lần cuối cùng tôi ở phòng tập thể dục là hai tháng trước khi chết thì phải.

Tại không thấy tiến triển gì khi quan sát cơ thể qua gương, tôi mất hết động lực để tập luyện và bỏ cuộc như thế đó.

Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác.

Tôi chạm vào cơ thể mình.

Với sự chăm chỉ luyện tập như hiện tại, tôi có thể dễ dàng duy trì cơ thể này. Không chỉ vậy, nó có thể còn tốt hơn nữa trong tương lai.

"Tiếc thật, đây lại không phải là cơ thể thật của mình."

Tôi vẫn thấy khó khăn khi phải gắn kết hoàn toàn với cơ thể mới. Tuy nhiên, tôi đang dần dần làm quen.

Mặc dù vậy...

"Khi mình trở về, mình sẽ lấy lại cơ thể cũ..."

Tôi chỉ tự nhủ vậy thôi. Thực tế là tôi không chắc mình có thể quay lại hay không nữa. Không có dấu hiệu nào chỉ ra điều đó cả.

Tuy nhiên...

Tôi phải bám chặt vào hy vọng này. Đó là điều duy nhất giúp tôi tiếp tục tiến bước. Nếu tôi biết rằng tôi không thể quay lại, thì...

"...."

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Mở mắt ra lần nữa, tôi nghiêng người về phía trước để nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.

".....Mình sẽ trở về."

Sau khi lau khô người, tôi ngồi xuống ghế dài và phơi mình dưới nắng.

"Trạng thái."

— ●[Julien D. Evenus]● —

Cấp độ: 17 [Pháp sư bậc 1]

Exp: [0%[34%]100%]

Nghề nghiệp: Nhà ảo thuật

﹂ Loại: Nguyên tố [Lời nguyền]

﹂ Loại : Tâm trí [Cảm xúc]

Ma thuật:

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Anger - Phẫn Nộ

﹂ Ma thuật trung cấp [Cảm xúc]: Sadness - Đau Buồn

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Fear - Sợ Hãi

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Happiness - Hạnh Phúc

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Disgust - Ghê Tởm

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Surprise - Bất ngờ

﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Chains of Alakantria - Xiềng Xích của Alakantria

﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Hands of Malady - Bàn Tay của Bệnh Tật

Kỹ năng:

[Bẩm sinh] - Tiên đoán

— ●[Julien D. Evenus]● —

Có chút tiến triển, nhưng vẫn còn quá chậm. Trong những ngày đã trôi qua kể từ "nhiệm vụ" đó, tôi chỉ tăng trưởng được khoảng 6%. Và điều này xảy ra là đã tính cả việc bây giờ tôi đang sử dụng [Tổng hợp Mana] hạng Lam.

"Mình cần kiếm một cuốn sách hướng dẫn xịn hơn."

Theo những gì tôi biết, có nhiều cách để trở nên mạnh mẽ hơn. Cách đầu tiên là thông qua kinh sách và sách hướng dẫn. Cách thứ hai là thông qua các nguồn lực thu thập được từ Chiều Không Gian Gương, và cách cuối cùng là thông qua việc cấy ghép "xương" vào cơ thể.

Tôi vẫn không rõ cách cuối cùng hoạt động như thế nào, nhưng theo những gì tôi đọc được, một số quái vật trong Chiều Không Gian Gương có xương đặc biệt mà người ta có thể cấy ghép vào cơ thể mình để có được các kỹ năng.

Kỹ năng [Bẩm sinh].

Chúng có nhiều cấp bậc khác nhau, và chủ yếu phụ thuộc vào cấp bậc của quái vật. Chắc hẳn là có một vài người trong lớp tôi đã được cấy xương vào người.

".....Mình sẽ làm thế nếu có cơ hội."

Đối với tôi thì có lẽ vẫn còn hơi sớm.

Tôi vừa định bắt đầu tập luyện lại thì...

Wiiing—

Wiiing—

Thiết bị liên lạc của tôi, một quả cầu nhỏ màu trắng, bỗng dưng nhấp nháy. Tôi bối rối bật nó lên và đọc tin nhắn.

[Julien Evenus, Leon Ellert, Aoife Megrail... Mong các học viên sau đây có mặt tại lối vào Học viện trong một giờ nữa.]

Đó là thông điệp từ ban quản lý Học Viện.

"....."

[Xin chúc mừng. Tất cả các trò đã được chọn cho buổi lễ Tuyển chọn Dự thảo sắp tới. Một giảng viên sẽ hướng dẫn những học viên sau đến buổi lễ sẽ diễn ra tại Lens. Vui lòng sắp xếp thời gian.]

"....."

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tin nhắn với vẻ mặt vô hồn trước khi tắt thiết bị và ngồi xuống.

Tôi mở miệng nhưng không nói được lời nào cả.

"....."

Cuối cùng, tôi cúi đầu xuống và im lặng.

Trong sự im lặng bao trùm căn phòng, tôi nhắm mắt lại và mím môi.

∎ Cấp độ 2. [Sadness - Đau Buồn] EXP + 0,01%

***

Khi tôi ra khỏi phòng, tôi thấy Leon đang đứng đợi mình.

"Oh."

Tôi thậm chí còn chẳng buồn chào hắn lấy một câu mà cứ tiếp tục đi về phía trước. Tôi không có tâm trạng cho bất cứ điều gì cả. Nhưng có vẻ như hắn ta cũng vậy.

Trong sự im lặng, chúng tôi bước về phía lối vào Học viện.

Khi chúng tôi tới nơi, đã có mười người đứng đợi ở đó.

...Với mười một cái tên trong danh sách, về cơ bản thì chúng tôi là những người đến cuối cùng.

"Hai người cuối cùng cũng tới rồi."

Đứng ở phía trước là một người mà tôi thấy khá quen thuộc. Với bộ râu dài, dày màu đỏ và vóc dáng cơ bắp, ông là Giáo sư Chambers, một trong những giám khảo trong ngày thi đầu vào của tôi và là một High-Wizard.

"Nhanh lên nào, hai người. Chuyến tàu đến Lens sẽ khởi hành trong mười phút nữa. Hai người sẽ phải chịu trách nhiệm nếu chúng ta lỡ chuyến tàu đấy."

Giọng nói khàn khàn của ông ấy vang vọng khắp nơi khi tôi tăng dần tốc độ di chuyển, nhưng mà...

Thành thật mà nói, tôi không ngại lỡ tàu đâu..

Giáo sư tiếp tục,

"Như nhiều người trong số các trò đã biết, sẽ có một đợt Dự thảo vào cuối năm. Sáu học viên xuất sắc nhất của mỗi năm sẽ được chọn để đại diện cho Học viện tại sự kiện đó. Tất cả các trò phải lưu ý điều này."

Tôi nheo mắt lại và cảm thấy ánh mắt của ông ấy dừng lại ở tôi.

"Mười người trong số các trò là những học viên triển vọng nhất mà chúng ta hiện có trong năm nhất. Một số thì là những học viên triển vọng nhất mà chúng ta có trong nhiều thập kỷ, và do đó, điều cực kỳ quan trọng là các trò phải cư xử phù hợp với vị thế của mình."

Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao ông ấy lại nhìn tôi. Ông tiến lại gần hơn một bước, và chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân. Ông vỗ vai tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị.

"Là Sao Đen, trò sẽ là trung tâm của mọi sự chú ý và cũng là thủ lĩnh của nhóm. Tôi cần trò phải cư xử đúng mực. Trò hiểu chứ?"

"....."

Tôi đứng im lặng mà không nói một lời nào.

"Học viên?"

Chỉ đến khi ông ấy gọi tôi lần nữa, tôi mới ngẩng đầu lên. Và sau đó, tôi thầm chửi thề trong khi nhắm nghiền đôi mắt lại.

Mẹ kiếp—

[◆ Nhiệm vụ phụ được kích hoạt: Vạch trần dối trá.]

: Tiến trình nhân vật + 5%

: Tiến trình trò chơi + 1%

Thất bại

: Thảm Họa 3 + 5%

#Vi