Dẫn Đường Cấp F Bị Lính Gác Cấp S Mơ Ước

Chương 10

Bầy sói nhúng tay cũng đại diện cho ý muốn của Lang Vương, hội đồng thi cuối cùng cũng chịu ra mặt. Nhưng Vincent lại quá ngang ngược, sau một hồi đàm phán, họ chỉ có thể thuyết phục hắn đồng ý khi tiến hành khảo hạch sẽ không kích hoạt chế độ cách ly của phòng kén, và cho phép bầy sói giám sát toàn bộ quá trình từ bên ngoài để đảm bảo an toàn cho Khanh Diên.

Không đợi Khanh Diên tự kéo ghế về chỗ cũ Vincent đã chộp lấy tay vịn ghế của cô, kéo cô đến một chiếc bàn mới vừa được thay.

Hắn không hề chạm vào cô suốt cả quá trình, nhiều nhất chỉ xoay ghế hai lần nhưng cũng đủ dọa cô sợ đến không dám thở mạnh, an tĩnh yên vị ngồi sau bàn. Khanh Diên cảm nhận được sâu sắc sức mạnh khủng khϊếp của lính gác cấp S, cứ như chỉ cần hắn có một chút ý niệm, dùng thêm một chút sức thôi là cả cô và chiếc ghế đều sẽ trực tiếp bị ném bay ra ngoài.

Hắn vắt chéo chân, mặt hướng ra ngoài, tay dựng ngón giữa với bầy sói đang ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh sau lớp kính, có vẻ con dơi này rất hưởng thụ cảm giác “được” người khác nhìn chòng chọc.

Cứ như, bị mười mấy cặp mắt lạnh băng khóa chết càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Đồ biếи ŧɦái ghê tởm, Khanh Diên thậm chí không muốn liếc tới hắn, nhưng vì được nhanh thả ra khỏi đây, cô đành phải ngồi yên chờ lệnh.

Vincent chọc chó đủ rồi mới xoay ghế lại về phía Khanh Diên, hỏi như ban ơn là cô có muốn tiếp xúc tứ chi với hắn không, để hắn trợ giúp cho cấp F ngu ngốc là cô thực hiện khảo hạch.

Khanh Diên lập tức lắc đầu: "Không cần."

"Cô nghĩ tôi muốn chạm vào cô sao?" Nụ cười trên mặt Vincent vụt tắt, cô dám từ chối thiện ý hiếm có của hắn? Hắn giơ tay cho cô thấy đôi găng của mình: "Tôi thích sạch sẽ."

Thì? Có phải cô là người đề nghị đâu! Khanh Diên cảm thấy con dơi này thực sự bệnh nặng rồi.

Vincent ngoắc tay ra hiệu cô thả dây tinh thần ra: "Đến đây." Hắn ngẩng đầu, kéo đầy cây “kɧıêυ ҡɧí©ɧ” và cây “khinh thường”: "Xem xem cô có khóa được tôi không."

Từ giọng điệu của hắn, Khanh Diên biết chắc chắn hắn định làm gì đó với dây tinh thần hoặc tinh thần thể của cô, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vươn dây như ý hắn muốn.

Không nhắm mắt như lần khảo hạch với Quyết Quân, lần này khi thả dây tinh thần, mắt cô vẫn mở nhìn chằm chằm Vincent.

Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến sức tập trung của dẫn đường, nhất là với người mới như cô, nhưng cô thật sự không muốn nhắm mắt trước mặt con dơi biếи ŧɦái này.

Vincent nhận ra điều đó, hắn cũng mở mắt nhìn ngược lại. Với lính gác, nhắm mắt giúp họ hòa hợp sâu hơn với dẫn đường, nếu quá hưởng thụ quá trình xoa dịu, họ không những để lộ dáng vẻ đáng xấu hổ mà còn ra sức nịnh nọt đối phương theo bản năng, thậm chí bộc phát cả những hành vi thiếu tự trọng chỉ để cầu xin chút thương xót từ dẫn đường.

Hắn hoàn toàn không cần làm vậy.

Vincent để mặc cho sợi dây tiến vào tổ tinh thần của mình, thờ ơ quan sát, cứ như đang cân nhắc xem nên chọn bộ phận nào trên người cô làm bữa tối.

Khanh Diên cảnh giác nhìn Vincent, trong đầu dần hiện lên hình dáng tổ tinh thần của hắn.…

Quá lớn.

Cùng là gam màu lạnh, nhưng tổ tinh thần của Quyết Quân mang cảm giác chính trực nghiêm nghị, sắc bén khô ráo, còn của Vincent lại khiến cô thấy ẩm ướt, dính nhớp rất kỳ quái.

Khanh Diên cắn môi, điều khiển dây tinh thần lao lên, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới cái tổ lạnh lẽo khổng lồ, rồi cũng dùng chính tốc độ đó vòng trở về.

Cô không muốn vào.

Ẩm ướt, lạnh dính.

Nhưng vẫn chậm một bước, sợi dây mảnh mai của cô mới rút về được nửa đường đã bị một dòng nước đen kịt trào ra từ bốn phương tám hướng, ập tới nuốt trọn.

Tổ tinh thần mà cô vừa “nhìn” thấy là giả. Cô có cảm giác ngạt thở như bị sặc nước, khó khăn lắm mới trở lại bình thường. Vừa có cơ hội thở dốc thì dây tinh thần của cô lại bị một móng vuốt chộp lấy, thân thể nó vẫn ẩn dưới dòng nước đen, chỉ vươn độc một móng vuốt tới bắt cô. Đã vậy nó còn một bụng ý xấu giữ cô là là trên mặt nước, dòng nước cứ thỉnh thoảng vồ lên làm cô không thể không thao túng sợi dây vòng quanh móng vuốt của nó để ngoi đầu.

Cô bất tri bất giác bị lôi vào tổ tinh thần của hắn. Không thể nhìn thấy bên ngoài, không thể đoán được nơi này rộng đến mức nào.

Nhưng chắc cũng không kém tổ của Quyết Quân là bao.

Khanh Diên chưa kịp quan sát thêm đã cảm nhận được vuốt của hắn siết chặt lấy dây tinh thần của mình.

"Cho ta xem tinh thần thể của cô."

Móng vuốt ấy chầm chậm vuốt dọc theo sợi dây.

Khanh Diên rùng mình, cảm giác cứ như xương cốt toàn thân cô vừa bị Vincent vuốt qua một lượt vậy.

Quá đáng sợ.

Một lính gác… sao có thể sở hữu khả năng phản chế mạnh đến thế?

Có lẽ đây chính là lợi thế của việc tận hưởng nỗi đau của lính gác dị hóa, họ chủ động để tinh thần thể gánh chịu tổn thương trực diện. Dù có ngày càng biến dạng như quái vật, chỉ cần chưa hoàn toàn mất kiểm soát, họ sẽ không chọn tiến hành tinh lọc hay trị liệu.

Ai cũng nói lính gác chính thống có ý chí kiên định hơn, tinh thần thể kiên cố hơn, khó bị công phá hơn.

Kỳ thực tinh thần thể của lính gác dị hóa mới là “xương cứng” khó nhai, chỉ là bọn họ quá điên, ấn tượng chung của đa số mọi người về họ chỉ gói gọn trong hai chữ “cứng đầu” - một khi đã nhắm vào ai, họ sẽ ám ảnh đến bệnh hoạn, nhất định phải chiếm lấy từng tấc da thịt của con mồi mới chịu dừng lại.

Khanh Diên hoàn toàn không có sức phản kháng.

Tinh thần thể của cô bị hắn ép "vắt" ra, đáng thương đọng ở cuối sợi dây.

Vincent nhìn thấy hình dạng tinh thần thể của cô thì sững người.

Hắn cười rộ lên, giọng điệu cợt nhả đáng ăn đòn: "Ồ, bé con đáng yêu gì đây? Sao tí hon vậy…"

Hắn điều khiển móng vuốt khều giọt nước trong suốt kia lên, ra vẻ khoa trương sợ hãi dò xét một hồi rồi ác liệt nghiền nghiền trên đầu ngón tay.

Khanh Diên siết chặt nắm đấm.

Lực đạo của Vincent không lớn, hắn chỉ đơn thuần nhục mạ ức hϊếp cô thôi, cô không thể phản kháng vì cô đang dùng toàn lực khống chế giọt nước của mình, không thể để nó “quất roi” Vincent như đã làm với Quyết Quân được.

Vì nếu ngay cả Lang Vương cũng phải kìm chế mới không xé xác cô ngay tại chỗ…

Thì tên này, con dơi khát máu này chỉ ước gì có lý do chính đáng để gϊếŧ cô, chắc chắn hắn sẽ không kiềm chế gì hết.

Khanh Diên nhìn chằm chằm nụ cười ngang ngược của Vincent, nước mắt cô dâng lên, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Cô hé môi, dốc sức, vô lực cầu xin: "Đừng… đừng chạm vào tôi…"

“Còn dám ra lệnh?” Ánh mắt Vincent trầm xuống, ngón tay càng dùng sức nghiền nắn giọt nước đã sắp bốc hơi, “Tôi thấy hình như cô đang muốn…”

Chữ “chết” còn chưa bật ra khỏi miệng, giọt nước bị hành hạ nãy giờ dường như không chịu được nữa mà tan ra, lượn theo đường cong ngón tay chảy xuống lòng bàn tay để lại một sợi tơ mảnh đến gần như không nhìn thấy, nhưng lại có thể trói dòng nước đen và hai cái vuốt lại cùng nhau.

Lần đầu tiên trong đời, Vincent rơi vào tình cảnh này.

Tinh thần thể của hắn bị trói chặt, hắn chưa từng nhục nhã như vậy.

Hắn phản xạ ló đầu ra khỏi nước đen, nước chảy giọt theo khuôn mặt. Nhưng ngay khi vừa ngoi lên, sợi tơ mỏng manh kia bỗng căng ra…

Rồi vụt một tiếng, quất thẳng vào hắn.

Tim Khanh Diên ngừng đập một nhịp – đời cô xong rồi.

Vincent sững sờ, đồng tử trên cơ thể thực co chặt, nhìn chằm chằm dẫn đường nhu nhược đang hoảng sợ ở phía đối diện.

Khanh Diên cẩn thận quan sát Vincent, màu máu trong mắt hắn ngày càng đậm, đỏ rực đến như muốn tràn ra; khóe mắt, gương mặt hắn cũng nhiễm đỏ như đang mắc bệnh nặng.

Hắn hé môi thở dốc, răng nanh như ẩn như hiện, màng cánh tự động bật tung, gai xương đâm xuyên qua kén phòng chật hẹp chặn kín lối ra duy nhất.

Bàn tay đặt trên bàn của hắn gồng siết, gân xanh nổi cuồn cuộn trên làn da trắng bệch như những tia sét phẫn nộ.

Ánh mắt Vincent ghim chặt vào cô, đồng tử co rút lại đến mức độ hưng phấn cao nhất…

Đó chính là dấu hiệu cuối cùng trước khi hắn đại khai sát giới.