Đánh giá một cách khách quan thì, giọng của con dơi này thật sự rất hay, âm điệu kéo dài lạnh lẽo khiến người nghe phải rùng mình, nhưng chất giọng lại trong trẻo, quyến rũ, mang nét thiếu niên đầy cuốn hút.
Ngoài ra, độ rung trong giọng của hắn cũng rất mạnh, cứ như đổ đầy kẹo nổ vào tai Khanh Diên làm cô ngứa ngáy từ vành tai đến tận xương tủy. Khi hắn hạ giọng, cảm giác lại càng quái dị hơn, giống một chiếc lưỡi dài vô hình đang len vào tai liếʍ láp, trêu đùa màng nhĩ mong manh của cô vậy.
Khanh Diên không kiềm được run rẩy đến mức răng đánh vào nhau lập cập. Cô nghĩ thầm… liệu có ai có thể cứu cô, có thể mang con dơi biếи ŧɦái này đi chỗ khác được không?
Cô sợ dơi chết đi được.
Dù trong lòng đang cầu cứu nhưng Khanh Diên cũng không có quá nhiều hy vọng. Lính gác dị hóa cấp S không sợ trời không sợ đất, một cấp S khác còn vừa bị đưa đi, chắc chắn hội đồng thi sẽ không vì một dẫn đường cấp F như cô mà chọc vào tên này.
Cô nghe thấy Vincent hỏi, giọng nói kỳ lạ của hắn cộng hưởng với toàn cơ thể cô, khiến cô sinh ra ảo giác đáng sợ rằng âm thanh đó vọng lên từ sâu thẳm bên trong mình: "Đã sợ đến thế, vậy sao lúc nãy không cúi đầu?"
Khanh Diên cảm nhận được hắn áp xuống gần cô. Cô lùi sát vào tấm kính, đáng thương nhỏ giọng biện bạch: "Tôi… tôi bị đau cổ, không cúi được."
Hắn bật cười trầm thấp, tiếng cười như hóa thành những con sâu bò lên dây thần kinh của cô. Khanh Diên cảm giác mình sắp chịu không nổi nữa, liếc thấy hắn định vươn tay bắt lấy mình, cô vội nhắm chặt mắt lại.
Nhưng bàn tay hắn chưa kịp chạm đến thì bên ngoài phòng kén vang lên tiếng bước chân đồng đều, Khanh Diên mở mắt, đoàn lính gác chính thống vừa đi cùng Quyết Quân đã đứng ở cửa.
Họ híp mắt đầy cảnh giác nhìn Vincent đang quay đầu, dù đôi ủng quân đội vẫn tuân thủ quy định dừng sau vạch cảnh giới bên ngoài phòng kén, nhưng những đường nét cơ bắp lộ ra dưới lớp quân phục cho thấy họ đã vào trạng thái chiến đấu, chỉ cần Vincent dám làm thêm điều gì, họ sẽ lập tức lao đến xé hắn ra thành từng mảnh.
Khanh Diên nhìn họ mà nhớ tới loạt video về các chàng trai Nga cô từng xem trước khi vô tình xuyên vào thế giới này: đàn sói có mái tóc xám sắc lạnh, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh cương nghị – nét đặc trưng hoàn hảo của dòng máu Slavic*. Nếu quay được cảnh này đăng lên mạng ở thế giới trước của cô, chắc chắn sẽ viral khủng khϊếp cho xem.
(*Dòng máu Slavic – người Slav: một nhóm chủng tộc tại khu vực Ấn Âu cùng thuộc nhóm ngôn ngữ gốc Slav, người Nga thuộc nhóm Slav Đông với ngoại hình da trắng, tóc vàng nhạt hoặc nâu, mắt xanh, mũi thẳng, gò má cao.)
Một bóng đen vụt qua đáp xuống trước mặt đàn sói, đó là thành viên dưới trướng Vincent. So với bầy sói xem kỷ luật là mạng sống, bọn họ có vẻ lười nhác hơn hẳn, không đứng theo đội hình nghiêm chỉnh nào, nhưng khả năng cảnh giác của họ cũng không hề thua kém quân sói chính quy.
Bọn họ vô tư bước lên vạch cảnh giới, phô bày những chiếc gai xương sắc nhọn bật ra từ viền cánh đen.
Phòng thi căng thẳng đến ngạt thở, duy chỉ có mình Vincent là bật cười, hắn nhe hàm răng trắng sắc nhọn và chiếc lưỡi màu phấn hồng như màu mắt của hắn.
"Đám chó hôi này không bám theo Lang Vương của chúng mà ở lại đây bảo vệ cô?" Vincent cúi đầu nhìn Khanh Diên, nhướng mày: "Chẳng lẽ Lang Vương thích con nhóc yếu ớt này rồi? Vậy thì phiền to."
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của hắn lại đầy hả hê. Như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ bầy sói bên ngoài, hắn cố tình cúi sát vào cô hơn, sát đến mức hàng mi run rẩy của Khanh Diên cũng bị hơi thở của hắn làm lay động.
"Đám sói rác rưởi này tiến hóa ra cái thói ‘động dục đồng bộ’, nếu Lang Vương bước vào kỳ phát nhiệt vì cô, lũ sói con kia cũng sẽ không yên nổi. Hơn nữa…" Giọng hắn càng lúc càng nhỏ nhưng cũng càng lúc càng hưng phấn, "Mục tiêu của bầy sói sẽ luôn luôn đồng nhất với Lang Vương, loài chó vốn là vậy… Cô nghĩ xem, nếu con chó nào cũng muốn cô, cơ thể bé nhỏ này của cô liệu có thể chịu được bao nhiêu đây..."
Cái con dơi này đang nói gì vậy? Hắn hoàn toàn không hiểu Lang Vương trở nên bất thường là vì tinh thần thể của cô đã “bất cẩn” quất tinh thần thể của anh ta.
Nếu bầy sói đồng bộ với Lang Vương, họ hẳn cũng nên đối địch với cô mới phải.
Nhưng hình như tình cảnh này cũng không tốt hơn bao nhiêu. Khanh Diên cảnh giác nhìn Vincent đang áp mũi vào tóc cô, hắn nhăn lại, đột nhiên sấn tới một cái.
Khanh Diên vô thức cúi đầu.
Ngay lúc đó, cô biết mình xong đời rồi. Bóng người cao gầy vừa bao trùm lấy cô rút đi, nhưng tiếng cười của hắn lại đâm thẳng vào cơ thể cô: "Biết ngay mà, đồ nói dối."