Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng

Chương 44

Cố Đông liếc nhìn mẹ kế, rồi kể lại sự thật.

Sau khi nghe xong, bác sĩ Tôn cũng yên tâm.

Dư Huệ cũng biết tại sao bác sĩ Tôn lại hỏi như vậy, sau đó liền cảm ơn ông một tiếng.

Khi cô đứng dậy định rời đi, mới phát hiện tay mình mỏi nhừ, không còn sức để bế Cố Nam trở về nữa.

“Kiến Thiết, cháu giúp dì cõng Nam Nam về được không?”

“Chuyện nhỏ.” Vu Kiến Thiết vừa nói xong liền ngồi xổm xuống đất.

Vừa rời khỏi vòng tay mẹ kế, cái ấm áp dễ chịu đó cũng biến mất. Cố Nam chu miệng, leo lên lưng của Vu Kiến Thiết rồi quay đầu nhìn mẹ kế một cái.

Trên đường về nhà, những người gặp trên đường cũng hỏi Cố Nam bị sao, có sao không?

Biết chuyện rồi, mọi người đều bảo Cố Nam sau này đừng nghịch ngợm quá, còn dặn dò Dư Huệ nấu món ăn bổ dưỡng cho cậu.

Chưa tới cửa nhà, Cố Tây Tây đã chạy ra đón.

“Anh hai sao rồi?”

Thằng bé trên mặt vẫn còn vết nước mắt, Dư Huệ xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Anh hai không sao đâu, nghỉ mấy ngày là sẽ khỏe lại thôi.”

Vu Kiến Thiết cõng Cố Nam vào nhà, đặt cậu lên chiếc ghế dài, Cố Tây Tây theo sau đít, chân ngắn chân nhỏ tức tốc leo lên ghế nhìn anh hai hỏi: “Anh hai, anh có đau không?”

Cố Nam liếc nhìn thằng em khờ của mình, bị thương làm sao mà không đau được chứ?

“Anh hai không nói chuyện với con, có phải anh hai bị ngốc luôn rồi không?” Cố Tây Tây nhìn mẹ và anh trai đầy lo lắng hỏi.

Cố Nam: “…”

Dư Huệ không nhịn được cười, Vu Kiến Thiết cũng cúi đầu cười theo.

Cố Nam nhìn mẹ kế và anh trai với ánh mắt đầy ủy khuất, oán trách. Hai người còn cười được!

Dư Huệ vừa tháo dây đeo trên người xuống vừa nói: “Anh hai không phải ngốc đâu, chỉ là đau đầu nên không muốn nói chuyện thôi.”

Cố Tây Tây nghe nói anh hai vì đau đầu không nói chuyện với mình, lập tức tháo giày ra, đứng trên ghế dài, thổi vào vết thương trên trán của anh hai.

“Phù phù phù… đau sẽ bay đi hết…”

“…”

Cố Nam cảm thấy hết sức vô lý, Cố Tây Tây đúng là ngây thơ quá, nhưng cơn gió mát mẻ thổi vào cùng với nước bọt của em trai khờ đúng là làm vết thương đỡ đau hơn.

Mẻ bánh bao thứ ba đã được hấp xong, nước trong nồi gần như cạn, nhưng may là không bị cháy.

Thời gian hấp bánh bao hơi lâu một chút, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn uống.

Dư Huệ lấy một đĩa bánh bao ra, mang vào phòng khách để cho các con ăn.

Hai anh em Vu Kiến Thiết và Vu Lập Tân vẫn chưa đi, thấy cô mang bánh bao ra, liền nói phải về nhà.

Dư Huệ kêu hai anh em ở lại ăn chút gì đó, nhưng hai đứa nói ở nhà còn đồ ăn, nhất quyết không chịu ở lại, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

“Mấy anh em ăn tạm bánh bao cho đỡ đói, mẹ hấp thêm một nồi nữa, sau đó sẽ nấu canh thịt viên ăn cơm tối.” Bây giờ đã là năm giờ, nếu hấp xong nồi bánh bao thì sáu giờ ăn cơm là vừa.

Ngày mai Cố Đông phải đi học, tối phải đi ngủ sớm, ăn tối sớm cũng tốt.

Cả Cố Đông và Cố Nam đều nhìn bánh bao nhưng không nói gì, chỉ có Cố Tây Tây kéo dài giọng đáp một tiếng.

“Dạ~”

“Bắc Bắc nếu đòi ăn, thì xé một ít vỏ bánh cho em ăn, xé nhỏ một chút, đừng cho em ăn nhân bánh.” Nhân bánh hơi mặn, không thích hợp với Bắc Bắc.

Cố Đông biết câu này là nói cho mình nghe, liền gật đầu.

Dư Huệ tiếp tục quay lại bếp để làm bánh bao. Phần nhân và bột còn lại, cô gói được khoảng ba mươi chiếc, rồi hấp chung trong một nồi, để bánh hơi chật một chút.

Chưa kịp hấp xong, Tiền Lan đi vào.

“Chị không có ở nhà, nếu có ở nhà, nhất định không để những người đó mắng em như vậy.” Hôm nay Tiền Lan đã đi bưu điện gửi đồ cho cha mẹ chồng nên không có nhà, ai ngờ lại xảy ra chuyện này khi cô vắng mặt.

Dư Huệ cười nhẹ, lắc đầu không nói gì.

“Cố Đông và Cố Nam đúng là có chút sai, nhưng cô đừng để bụng quá, em cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.”