Lâm Tinh Mạch mím môi, hơi do dự.
Nhưng rất nhanh, cậu đã thu lại ánh nhìn.
Thằng bé kia không thể nào là Hứa Nghị được. Dù cho cậu thực sự biến thành mèo, chẳng lẽ lại có chuyện cậu quay ngược thời gian về quá khứ, trở thành con mèo hồi nhỏ của Hứa Nghị sao?
Chuyện này quá hoang đường, không hợp logic chút nào.
Mặc dù việc cậu biến thành mèo cũng đã rất kỳ lạ rồi.
Lâm Tinh Mạch quan sát thân cây, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu men theo thân cây trèo xuống.
Cơ thể mèo vô cùng linh hoạt, cộng thêm việc cậu không hề có cảm giác sợ độ cao, nên dù ở trên cao cũng không thấy e ngại, cho nên chẳng mấy chốc cậu đã tiếp đất một cách an toàn.
Cậu ngẩng đầu quan sát xung quanh, dưới tầm nhìn của một con mèo, mọi thứ đều bị phóng đại, mang theo một sắc thái kỳ diệu như trong giấc mơ.
Lâm Tinh Mạch men theo con đường lát đá cuội, vừa đi vừa ngó nghiêng.
Nơi này có vẻ là một khu vườn của gia đình nào đó.
Hai bên con đường nhỏ phủ đầy lá rụng, nhưng lối đi lại sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên quét dọn.
Dù con đường chỉ dài khoảng mười mét, nhưng Lâm Tinh Mạc lại có cảm giác như đã đi rất lâu mới đến được cuối đường.
“Ào.”
Cuối con đường nhỏ là một cái ao, bên trong nuôi hơn chục con cá chép Koi đủ màu sắc sặc sỡ, con nào con nấy ít nhất cũng gấp đôi kích cỡ cơ thể hiện tại của cậu.
Đám cá Koi bơi lượn trong nước, Lâm Tinh Mạch thò đầu ra, nhìn xuống mặt nước lấp lánh, qua làn sóng gợn lăn tăn, cậu trông thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Một chú mèo con màu trắng.
Lâm Tinh Mạch thử nghiêng đầu, chú mèo con trong nước cũng nghiêng đầu theo. Cậu lại cử động tai, khi nhìn thấy chú mèo con cũng làm y hệt, cậu mới từ bỏ trò chơi vô nghĩa này.
Cậu thu đầu lại, định rời đi.
“Ào ào.”
Nhưng đúng lúc ấy, một con cá Koi đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt nước, quẫy mạnh thân mình trong không trung.
Dưới ánh nắng chiều mùa đông, khoảnh khắc cá Koi nhảy lên tỏa ra một vẻ đẹp đầy rung động.
Chú mèo con ngồi xổm bên bờ ao, ngơ ngác ngước đầu lên nhìn, bị cảnh tượng này thu hút ánh mắt, cũng bởi vậy mà bất giác dừng bước chân.
Sau đó…
“Tõm.”
Khi con cá bị trọng lực kéo trở lại nước, bọt nước văng tung tóe, tạt thẳng vào chú mèo con không kịp đề phòng, khiến nó ướt sũng.
Lâm Tinh Mạch: “…”
Nhìn bộ lông ướt đẫm nhỏ từng giọt nước, chú mèo con không nhịn được mà run rẩy trong gió lạnh.
Lâm Tinh Mạch lắc lắc đầu, hất bớt nước trên lông, sau đó nhanh chóng quay người rời khỏi ao như thể đang chạy trốn.