Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ban đầu, cậu chỉ nghĩ rằng mình đang mơ, nhưng giờ đây, Lâm Tinh Mạch không thể không bắt đầu nghi ngờ.
“Meo meo.”
Nhận ra con mèo đang nhìn mình, tiểu Hứa Nghị liền bắt chước tiếng mèo kêu, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Ánh nắng mùa đông không quá rực rỡ chiếu xuống, bao phủ lấy thiếu niên, khiến hắn trông thật sạch sẽ và tươi sáng. Đôi mắt cười cong cong, đầy ắp sự yêu thích và mong chờ.
Thiếu niên cứ thế đứng dưới bức tường thấp, đưa tay về phía con mèo trên tường.
“Cùng về nhà với tớ nhé? Tớ có thể nuôi cậu.”
Giọng hắn nhẹ nhàng, trong veo và ấm áp thuộc về thiếu niên, mang theo một sự khát khao thận trọng.
Lâm Tinh Mạch nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Thiếu niên không hề né tránh, như thể đang cố gắng chứng minh sự chân thành của mình.
Những đứa trẻ xung quanh cũng yên lặng lại, hồi hộp chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đặc biệt là khi thấy chú mèo nhỏ khẽ nhấc một chân trước lên, bọn trẻ còn nín thở.
Thế nhưng, cuối cùng, Lâm Tinh Mạch vẫn đặt chân xuống.
Trong đôi mắt sáng rực của thiếu niên, cậu quay người lại, ánh mắt hướng về cái cây bên kia bức tường thấp. Bốn chân hơi co lại, sau đó bật mạnh lên.
Bóng dáng màu trắng lướt qua không trung.
Tiếng kêu kinh ngạc của đám trẻ vang lên.
Lâm Tinh Mạch chẳng quan tâm, khi chạm đến cành cây, móng vuốt nhọn vô thức bật ra, bám chặt vào vỏ cây.
Bởi vì sức nặng đột ngột, cành cây mảnh khảnh phát ra một tiếng "răng rắc", bị đè xuống cong vẹo.
Trong cơ thể dường như tồn tại một ý chí khác.
Trước khi cành cây gãy rời, Lâm Tinh Mạch đã nhanh chóng lợi dụng lực đẩy, di chuyển nhanh như chớp từ cành cây lên thân cây to hơn, đến khi xác nhận đã an toàn, cậu mới dừng lại.
Nhìn về phía bức tường thấp cách đó ít nhất ba, bốn mét, Lâm Tinh Mạch chớp chớp mắt.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, có lẽ cậu đã rơi xuống và tan xương nát thịt. Nhưng mà...
Cậu thực sự đã làm được.
Trái tim ở trong l*иg ngực đập rất nhanh, cảm nhận được hơi thở nóng rực, cùng với cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng, khiến ánh mắt Lâm Tinh Mạch càng trở nên sáng rực.
"Á! Nó chạy rồi!"
"Hứa Nghị, mèo của cậu chạy vào trong vườn rồi!"
"Nó có bị ngã chết không vậy?"
Bên kia bức tường thấp không còn nhìn thấy, tiếng nói chuyện ríu rít của đám trẻ lại vang lên.
Lâm Tinh Mạch cau mày.
Mèo của Hứa Nghị…
Trong đầu cậu, bất chợt không kịp phòng ngừa hiện lên một khuôn mặt trưởng thành hơn.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy bi thương.