Lâm Nguyệt thức dậy vào một buổi sáng yên tĩnh, nhưng lòng cô lại không hề bình yên. Từ khi quay xong cảnh hôm qua, mỗi lần cô chạm mặt Tần Nghiên, cảm giác bất an trong lòng lại ùa về, làm cô không thể tập trung vào công việc. Ánh mắt của Tần Nghiên, lúc lạnh lùng lúc lại đầy ẩn ý, cứ như thể có điều gì đó mà cô không thể lý giải. Những khoảnh khắc ngắn ngủi khi họ đối diện nhau, những lần vai chạm vô tình giữa hai người, tất cả như một mớ hỗn độn trong tâm trí cô, một sự mơ hồ mà Lâm Nguyệt không thể hiểu nổi.
Cô cố gắng xua tan những suy nghĩ ấy, nhưng càng cố gắng, chúng càng bám chặt vào tâm trí cô. Lâm Nguyệt đã từng tự nhủ mình, rằng tất cả chỉ là sự việc trong công việc, chỉ là những cảnh quay, nhưng sao trái tim cô lại phản bội những suy nghĩ ấy? Những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng không kém phần gây xao động của Tần Nghiên khiến Lâm Nguyệt không thể không chú ý. Cô không thể phủ nhận rằng mình đang bị cuốn vào những cảm giác ấy, mặc dù nó mơ hồ, không rõ ràng, và có phần khó nói.
Hôm nay, đoàn phim chuẩn bị quay một cảnh quan trọng. Đó là một cuộc đối thoại căng thẳng giữa hai nhân vật chính, và như thường lệ, Lâm Nguyệt và Tần Nghiên sẽ đối diện nhau, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của đối phương. Cảm giác này, từng chút một, khiến Lâm Nguyệt càng thêm bối rối. Cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Tần Nghiên đang khiến cô không thể bình tĩnh như mọi khi.
"Tôi không hiểu tại sao cô lại làm như vậy," Lâm Nguyệt lên tiếng, mắt nhìn vào đôi mắt của Tần Nghiên, cố gắng để giọng mình không run rẩy.
Tần Nghiên không vội vàng trả lời, ánh mắt cô ta sâu thẳm, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của Lâm Nguyệt. Dường như mỗi câu thoại đều mang một ý nghĩa khác, không chỉ là lời thoại trong kịch bản.
"Đôi khi, chúng ta làm những việc mà chính bản thân mình cũng không lý giải nổi, Lâm Nguyệt," Tần Nghiên đáp, giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang một cảm giác mơ hồ, như thể đang hé lộ một phần nào đó của nội tâm.
Cảnh quay kết thúc. Nhưng không khí giữa hai người vẫn căng thẳng đến lạ thường. Lâm Nguyệt vội vã quay đi, cố gắng để không để lộ sự lúng túng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng một sự bối rối mơ hồ đang chiếm lấy lòng cô. Những cảm giác này, mơ hồ nhưng không thể bỏ qua, cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, khiến cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác.
Sau khi kết thúc cảnh quay, Lâm Nguyệt rảo bước ra ngoài, lòng đầy mâu thuẫn. Cô tìm một góc yên tĩnh để hút thuốc, cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. Nhưng tâm trí cô lại không thể ngừng nghĩ về Tần Nghiên. Mỗi lần Tần Nghiên đến gần, ánh mắt ấy lại như một mũi tên vô hình xuyên thấu vào lòng cô, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc.
Bất chợt, khi Lâm Nguyệt quay người, một viên đá nhỏ dưới chân khiến cô suýt ngã. Ngay lập tức, Tần Nghiên xuất hiện, đưa tay ra đỡ lấy cô. Cảm giác lành lạnh từ bàn tay của Tần Nghiên như một luồng điện chạy dọc sống lưng Lâm Nguyệt. Dù chỉ là một cái chạm rất nhẹ, nhưng nó lại khiến Lâm Nguyệt cảm thấy có một sự kết nối nào đó mà cô không thể lý giải.
"Cảm ơn," Lâm Nguyệt vội vã rút tay lại, cố gắng không để sự bối rối lộ ra.
Tần Nghiên chỉ gật đầu nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng rời đi, để lại Lâm Nguyệt trong sự tĩnh lặng khó tả. Mọi thứ quanh cô dường như mờ đi, chỉ còn lại cảm giác kỳ lạ đó khi cô nhìn vào bóng dáng của Tần Nghiên đang xa dần. Lâm Nguyệt không biết có phải chỉ mình cô cảm thấy thế không, nhưng cảm giác ấy không thể xua tan khỏi tâm trí cô. Một cảm giác giống như đang đứng giữa lằn ranh mỏng manh, không biết liệu có nên bước tiếp hay dừng lại.
Ngày hôm sau, khi công việc bắt đầu trở lại, mọi thứ có vẻ như bình thường. Đoàn phim tiếp tục công việc của mình, nhưng Lâm Nguyệt lại không thể thoát khỏi cảm giác lạ lùng ấy. Cô và Tần Nghiên vẫn làm việc cùng nhau, nhưng sự căng thẳng giữa họ ngày càng rõ ràng hơn. Những ánh mắt lướt qua nhau không còn đơn thuần là ánh nhìn của đồng nghiệp. Cảm giác mơ hồ ấy vẫn hiện hữu trong không khí, và cả hai đều không thể nào phủ nhận được.
Lâm Nguyệt bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự thay đổi trong cách Tần Nghiên đối xử với mình. Những ánh mắt ấy không còn lạnh lùng như trước. Đôi khi, Lâm Nguyệt cảm giác như có một chút gì đó mềm mại trong cách Tần Nghiên nhìn cô, nhưng mỗi lần cô cố gắng nắm bắt cảm giác đó, nó lại lẩn tránh như một cơn gió.
Dù vậy, Lâm Nguyệt vẫn không thể hiểu rõ được điều gì đang xảy ra. Cô không thể phủ nhận rằng mình cũng có chút thay đổi trong cách nhìn nhận Tần Nghiên. Những ngày qua, cô luôn để tâm đến từng cử chỉ, từng cái nhíu mày của Tần Nghiên. Và đôi lúc, cô không thể lý giải nổi tại sao trái tim mình lại đập nhanh hơn mỗi khi Tần Nghiên đứng gần. Nhưng cô cũng không thể nói ra cảm giác đó, vì tất cả dường như vẫn chỉ là những mối quan hệ trong công việc, một chút mơ hồ chưa thể lý giải.
Lâm Nguyệt bắt đầu tự hỏi liệu cô có đang cố gắng che giấu một điều gì đó trong lòng mình. Nhưng dù có nghĩ thế nào, cô vẫn không dám đối diện với cảm giác mơ hồ ấy. Trong lòng cô, công việc và danh tiếng vẫn quan trọng hơn hết thảy. Mối quan hệ giữa cô và Tần Nghiên, dù có đang thay đổi, nhưng vẫn chỉ là một phần trong những cảnh quay của bộ phim. Cô tự nhắc nhở mình rằng phải giữ khoảng cách, dù có muốn hay không.
Cảm xúc này cứ như một cơn sóng ngầm, không thể thấy, nhưng lại mạnh mẽ đủ để cuốn phăng mọi thứ đi. Lâm Nguyệt không thể dừng lại, nhưng cũng không thể tiến lên. Và trong những ngày tiếp theo, mọi thứ chỉ càng trở nên mơ hồ hơn, khi giữa cô và Tần Nghiên, những dấu hiệu của một sự thay đổi lớn đang từ từ hé lộ, nhưng chẳng ai dám bước qua ranh giới ấy.