Mẹ cô mang đôi giày cao gót cũ kỹ, hai tay xách hai túi đồ to, lừ mắt nhìn xuống rồi hét vọng lại: “Giục giục giục! Chỉ biết giục là giỏi, không biết lên mà phụ một tay à?”
Ba cô vội chạy lên cầu thang, đón lấy đống hành lý trên tay mẹ: “Tôi Thái hậu, đừng giận, tôi đây, tôi đến ngay mà…”
Mẹ cô theo sát ông, vừa đi vừa càu nhàu không ngớt. Sau nửa tiếng loay hoay, cuối cùng cả nhà họ Tô cũng khởi hành.
---
Đại học Nông Nghiệp cách thị trấn nơi nhà họ Tô sống khoảng bốn tiếng lái xe.
Trên suốt hành trình, ba Tô mở nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ, tăng ga phóng như bay.
Còn mẹ cô thì cứ dặn dò liên tục: nào là phải đối xử tốt với bạn cùng phòng, kính trọng thầy cô, không được đi học trễ, đừng trốn tiết, đặc biệt là con gái phải biết tự bảo vệ mình.
Nghe mãi khiến tai Tô Ngư sắp mọc kén đến nơi rồi.
Ngay khi mẹ cô định nói tiếp, ba Tô bỗng đạp mạnh chân phanh.
Ông quay đầu lại, cười toe với con gái: “Tiểu Tô, chúng ta đến nơi rồi!”
Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu sáng rực dòng chữ Đại học Nông nghiệp A Thành, khiến chúng lấp lánh như vàng.
Nhưng ngạc nhiên thay, cổng trường vốn dĩ phải náo nhiệt lại im ắng đến kỳ lạ.
Khi Tô Ngư còn đang băn khoăn, ba cô vỗ vỗ cửa kính xe sau: “Tiểu Tô, xuống làm vài kiểu ảnh đi!”
“Thôi thôi, con không thích chụp ảnh đâu.”
Tô Ngư xua tay, nhưng mẹ cô đã nhanh chóng kéo cô ra khỏi xe, đặt cô đứng ngay trước cổng trường.
“Lão Tô, đừng quên bật chế độ làm đẹp nhé.”
Ba cô giơ tay làm dấu “ok”.
Khi ông vừa định nhấn nút chụp, hai nhân viên bảo vệ bước đến gần: “Em là tân sinh viên Học viện Nông nghiệp đúng không?”
Tô Ngư gật đầu.
“Đây là cơ sở cũ của học viện. Tân sinh viên phải đến cơ sở mới.”
Cô lập tức mở nhóm tân sinh viên trên điện thoại kiểm tra, quả nhiên rất nhiều người cũng đến nhầm chỗ, địa chỉ chính xác đã được gửi trong nhóm từ lâu rồi.
Tô Ngư nhanh chóng chia sẻ địa chỉ đó qua điện thoại của ba mình.
Ba cô liếc qua rồi nhún vai: “Chỉ cách nửa tiếng lái xe thôi.”
Ông đẩy nhẹ vai cô ra sau: “Nhưng đã đến đây rồi thì ảnh vẫn phải chụp chứ!”
Mẹ cô tán thành ngay lập tức: “Dù sao hai cơ sở cũng không xa, chụp ảnh xong rồi đi tiếp cũng không muộn.”
Tô Ngư chỉ biết thở dài, đành nhượng bộ.
Vừa giơ tay tạo dáng chữ “V”, cô chợt thấy một chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh đến, dừng lại ngay trước mặt họ.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
Mái tóc anh hơi rối, vài sợi phủ lên hàng lông mày sắc nét. Dưới gọng kính vàng là đôi mắt sâu thẳm, khuôn mặt với làn da trắng, sống mũi cao cùng đường nét tinh tế toát ra vẻ xa cách và kiêu ngạo.
Mẹ cô đưa tay che miệng, thì thầm bên tai cô: “Con gái à, sau này tìm bạn trai nhớ chọn theo tiêu chuẩn này nhé con!”
Tô Ngư: O.O?
“Mẹ ơi, mẹ xem trọng con quá rồi đấy. Với nhan sắc bị lu mờ trong đám đông như con thì người ta có để mắt đến không đã là kỳ tích rồi đó!”
Giọng nói của Tô Ngư không lớn nhưng vang lên rất rõ trong tai người đàn ông.
Khóe môi của người đó hơi nhếch lên, nụ cười thoáng qua mang chút ý vị khó đoán.
Lúc này, giá trị hảo cảm trên đầu anh bỗng thay đổi: +20.
????
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao?
Ngay khi Tô Ngư định nhìn kỹ lại thì bảo vệ đã nâng cần chắn lên. Người đàn ông kéo cửa kính xe rồi phóng đi như cơn gió.
Bà Tô bên cạnh nhẹ hích vai cô: “Thế nào, để ý đến người ta rồi chứ gì?”
Tô Ngư lắc đầu, bình thản đáp: “Mẹ bớt xem mấy bộ phim thần tượng lại đi.”
Bà Tô trêu chọc, giọng đầy ẩn ý: “Lớn rồi, bắt đầu có bí mật riêng rồi nhỉ~”
Ông Tô vừa mở cửa xe cho hai mẹ con đã hắng giọng chen lời: “Kiếm bạn trai thì đừng chỉ nhìn mỗi cái mặt thôi chứ. Như ba đây này, dù không đẹp trai lắm nhưng có trách nhiệm với gia đình, lúc nào cũng nghe lời mẹ con con đấy chứ.”