Phổ Nữ Vạn Nhân Mê Không Còn Chỗ Trốn

Chương 1

“Tiểu Ngư, đang nghĩ gì thế?”

Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Tô Ngư kéo cô về thực tại.

Tô Ngư hoàn hồn, nở nụ cười đáp: “Mẹ, chẳng phải hôm nay con phải đến trường làm thủ tục nhập học sao? Con hơi hồi hộp chút thôi ạ~”

“Vậy còn không mau ăn sáng cho xong đi?”

“Dạ biết rồi~”

Bàn tay cầm bát của Tô Ngư hơi run lên. Ai mà ngờ cô cũng được chọn làm "đứa trẻ được định mệnh lựa chọn".

Tiếng bíp bíp lại vang lên trong đầu cô, rồi một giọng nói máy móc, lạ lẫm cất lên sau một khoảng dừng ngắn: [Thưa ký chủ, tôi đã giới thiệu đầy đủ các chức năng của hệ thống. Xin hỏi cô còn điều gì chưa rõ không?]

[Chắc là không… Chỉ mấy cái kiểu tích điểm hảo cảm để đổi tiền thôi mà.]

Tô Ngư liếc nhìn mẹ mình. Trên đầu bà là một dãy số rực rỡ, giá trị hảo cảm cao đến mức có thể quấn quanh trái đất ba vòng.

[Vậy nên thật sự không thể dùng giá trị hảo cảm của ba mẹ sao? 1 vạn điểm hảo cảm chỉ đổi được có 100 tệ, khó khăn lắm đấy.]

Tô Ngư dùng đũa khuấy nhẹ bát cháo trắng rồi thầm nghĩ có một số thứ, một khi sở hữu rồi lại muốn tham lam hơn.

[Ba mẹ yêu thương con vô điều kiện, đó là loại tình cảm vô giá không thể dùng để đổi điểm được.]

[Thôi được rồi. Vậy ngoài đổi tiền ra còn chức năng nào khác không?]

Giao diện trước mắt cô rung nhẹ rồi hiện ra một bảng điều khiển.

[Cô có thể đổi vật phẩm.]

"3 vạn điểm để đổi lấy bột ngứa à…? Hệ thống này quá cùi bắp rồi. Tôi thấy trong tiểu thuyết, hệ thống của người ta phải đổi được hàng tỷ, hoặc trực tiếp cho siêu năng lực gì đó luôn ấy!"

[Xin lỗi, ký chủ. Tôi là một hệ thống đã bị đào thải nên không thể nâng cấp. Cô có muốn hủy liên kết không?]

Ngay khi hệ thống nói xong, bảng điều khiển trước mặt Tô Ngư chuyển thành giao diện để hủy liên kết.

"100 tệ cũng là tiền! Tôi chỉ đùa thôi mà."

[Cảm ơn ký chủ đã ủng hộ. Sau tiếng bíp, xin hãy đánh giá sản phẩm của chúng tôi.]

*Bíp…*

Bảng điều khiển lại nhảy sang mục đánh giá.

Tô Ngư không tình nguyện lắm, chọc mấy ngón tay lên không trung rồi nhấn chọn chữ năm sao.

Nhìn con gái lúc thì hào hứng, lúc thì thất vọng, thậm chí còn giơ tay lên không khí bấm bấm, mẹ cô nhíu mày, cầm lấy cây chổi lông gà rồi vỗ vào lưng cô một cái: “Dù là ai thì làm ơn rời khỏi người con gái tôi ngay lập tức dùm đi!”

“Mẹ!!”

Tô Ngư bị đánh cho ngơ ngác, tay ôm lưng vừa khóc thút thít vừa nuốt vội bát cháo.

Thấy con gái trở lại bình thường, mẹ cô lại giục: “Bảy giờ rưỡi rồi, nếu không ra khỏi nhà bây giờ sẽ kẹt xe đấy!”

“Dạ dạ, con biết rồi mà!”

Tô Ngư lẩm bẩm, chộp lấy cái quẩy rồi cắn một miếng, nói không rõ lời: “Con đi liền đây!”

Mẹ cô bất lực lắc đầu, cầm giấy lau vết cháo còn dính trên khóe miệng cô: “Đã lớn thế này rồi mà cứ như trẻ con ấy.”

Tô Ngư đeo ba lô lên, líu ríu trả lời: “Nhưng con muốn mãi mãi là bé cưng của mẹ mà~”

Nói xong, cô mở cửa, kéo hai vali nặng trịch, vừa lách vừa ì ạch bước xuống từ tầng bốn.

---

Dưới nhà.

Chẳng biết ba cô mượn được một chiếc xe hơi màu đen ở đâu, đang dùng khăn lau sạch cửa kính.

“Lão Tô~”

Tô Ngư đặt mạnh vali xuống đất rồi vỗ vỗ vai ba mình.

“Đâu ra cái xe xịn này thế? Xe đi làm của nhà mình đâu rồi?”

“Con thì biết gì chứ.” Ba cô liếc cô một cái: “Đại học Nông Nghiệp là trường danh tiếng, lần đầu đưa con đến thì phải làm sao để con nở mày nở mặt chứ.”

“Trời ạ, ba à, tư tưởng của ba cũ quá rồi. Thời hiện đại thì giai cấp công nhân như chúng ta ở đâu mà chẳng có thể ngẩng cao đầu được ạ!”

Ba cô hừ vài tiếng: “Con bé này, chưa ra đời đã nói như hiểu hết sự đời rồi vậy.”

Ông nhấc vali nhét vào cốp xe, ngẩng đầu lên hét to về phía tầng trên: “Xong chưa đấy!”