Editor: Hye Jin
____________
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại chìm vào giấc ngủ, và rồi cảnh trong mơ tái hiện.
Nhưng lần này khác, cô phát hiện cô bé kia dường như đã trưởng thành.
Phát hiện này khiến Diệp Nam Y sợ hãi.
Nhìn kỹ, cô nhận ra cô bé bị xích bằng dây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chưa kịp tìm hiểu, ánh mắt cô bé lại nhìn thẳng về phía Diệp Nam Y đang đứng.
"Em thấy chị à? Nếu thấy được, có thể chớp mắt một cái không?”
Diệp Nam Y thử hỏi mà cô bé không đáp lại.
Cô không bỏ cuộc, tiếp tục quan sát cô bé và môi trường xung quanh.
Cô phát hiện nơi cô bé ở chẳng có gì ngoài một chiếc chăn rách.
Ánh mắt Diệp Nam Y quay lại, thấy cô bé cầm một mảnh ngọc bội, trông rất giống của cô.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô bé dùng mảnh ngọc bội ấy để rạch cổ tay.
Máu tuôn ra ào ạt từ cổ tay cô bé.
"Đừng mà! Có ai không? Cứu người đi!”
Dù Diệp Nam Y hét lớn thế nào, cũng không có ai xuất hiện. Cô chỉ có thể tiếp tục chứng kiến hết thảy.
Cô bé nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chứa sự giải thoát, căm hận, không cam lòng, và cả sự áy náy.
Diệp Nam Y vừa định nhìn kỹ thì một sức mạnh kéo cô ra ngoài.
Tỉnh lại, lòng cô nặng trĩu. Sau khi nghĩ ngợi rất lâu, cô đã nghĩ thông suốt.
Chết có lẽ là sự giải thoát tốt nhất cho cô bé ấy.
Nhưng điều cô không hiểu là tại sao phần giữa của giấc mơ lại biến mất, tại sao cô bé đột nhiên trưởng thành.
Và ánh mắt chứa sự áy náy ấy, ý nghĩa là gì?
Nghĩ đến những lời Tiểu Kiều đã nói, cô không ngừng khỏi tự hỏi:
"Liệu trước đây không xuyên không, là vì chưa đến thời điểm? Giờ là lúc thích hợp sao?”
Suy nghĩ khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng Diệp Nam Y vang lên, trực giác mách bảo linh cảm của cô không sai.
Ánh mắt của cô bé ấy là áy náy vì đã làm gì đó.
Ý nghĩ này khiến cô hoang mang, nhưng cũng tràn đầy kỳ vọng.
Sợ vì không biết tương lai Diệp Nam Y cô sẽ đối mặt với điều gì.
Mừng vì cô quyết tâm trừng phạt những kẻ bạo hành cô bé kia.
Nếu hỏi tại sao không tiêu diệt chúng?
Haha, Diệp Nam Y lớn lên trong xã hội pháp trị, chưa từng có suy nghĩ đó.
Nghĩ thông rồi, cô nhớ đến không gian. Bây giờ không còn bận tâm được gì nữa, nếu đúng là thập niên 70, cô phải tích trữ lương thực và nhu yếu phẩm cần thiết.
Cô mở điện thoại lên, nhìn tài khoản: 5 vạn tệ.
(Diệp Nam Y lớn lên ở cô nhi viện, đi học vay tiền, trả xong còn gửi tiền về cho viện trưởng nên không dư dả gì.)
Thấy số tiền ít ỏi, cô hơi nản lòng. Chỉ có năm vạn thì mua được gì chứ?
Lòng như lửa đốt, cô nhìn quanh căn hộ mình ở, rồi cắn răng gọi cho trung gian bất động sản.
Sau cuộc gọi, cô tính toán. Căn hộ này bán không được bao nhiêu, vì còn đang trả góp.
“Đing đing đing" – Tiếng thông báo vang lên từ điện thoại."
Cô cầm lên xem, hóa ra là quảng cáo cho vay. Bực mình, cô ném điện thoại qua một bên.
Nằm trên giường, cô nghĩ đến quảng cáo vay tiền, chợt nảy ra ý tưởng.
Nhưng là một công dân tuân thủ pháp luật, cô phân vân không biết có nên làm không.
Sau một hồi cân nhắc, cô cắn răng, tìm vài nền tảng vay tiền, gom được 20 vạn.
Khi tiền đến tay rồi, tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng.
Nhìn số dư, cô nhắn tin cho sếp xin nghỉ việc, rồi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bắt đầu lên mạng tìm hiểu những vật dụng cần chuẩn bị.
Lúc này, Diệp Nam Y hoàn toàn không nghĩ đến khả năng: nếu không gian không theo cô qua đó thì sao?