Editor: Hye Jin
____________
"Đừng đánh nữa mà! Không thấy trên người cô ấy đầy thương tích sao?”
Trong một căn hộ ấm cúng, trên chiếc giường cao su, Diệp Nam Y không biết đang mơ thấy gì, liên tục la hét.
"Đám người bọn bây mà rơi vào tay tao, xem tao có hành hạ bọn bây đến chết hay không ..."
Diệp Nam Y dường như bị mắc kẹt trong giấc mộng, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.
“A!……”
Một tiếng hét lớn, Diệp Nam Y giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cô vội vàng cầm lấy chai nước trên bàn ngay đầu giường, uống từng ngụm lớn để đè nén cơn giận trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, cô dùng cả hai tay vò đầu mình thật mạnh.
Từ năm 12 tuổi, kể từ khi cô nhận được không gian ấy, cô đã liên tục mơ thấy những giấc mộng như thế, không biết khi nào mới chấm dứt.
Nói về giấc mơ, cô bé trong mộng trùng tên với cô, nhưng cuộc sống của cô bé ấy thật thê thảm!
Ngày ngày bị đánh đập, ăn không đủ no, trong nhà ai cũng có thể đánh cô bé.
Diệp Nam Y cảm thấy như sắp phát điên. Tại sao đứa bé ấy không phản kháng? Nhìn cách ăn mặc, chắc là khoảng những năm 70.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, kéo cô khỏi mạch suy nghĩ.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhấc máy lên.
"Alô, Nam Y à! Hôm nay không phải cậu nghỉ sao? Đi dạo phố nhé!”
Vừa bắt máy, giọng nói của Tiểu Kiều vang lên.
Nghe lời mời từ bạn thân, Diệp Nam Y không nghĩ ngợi nhiều đồng ý ngay.
Hai người dạo phố cả buổi sáng, rồi tìm đại một nhà hàng để ăn trưa.
Nhìn vẻ mặt bất an của Diệp Nam Y, Tiểu Kiều lo lắng hỏi: “Nam Y, cậu vẫn còn mơ thấy giấc mộng đó sao?”
Diệp Nam Y bất lực gật đầu: "Ừm, gần 20 năm rồi, không biết bao giờ mới kết thúc. Giấc mơ đó chẳng có gì ngoài việc bắt mình chứng kiến cô bé kia bị đánh đập.”
Nhìn đôi mắt thâm quầng của cô bạn, Tiểu Kiều không biết nên an ủi thế nào.
"Nam Y, cậu không phải sắp xuyên không rồi đấy chứ? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà.”
Lời nói của Tiểu Kiều, Diệp Nam Y chẳng còn bận tâm. Vì lúc đầu, cô cũng từng nghĩ mình là con cưng của trời, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chẳng có gì xảy ra.
"Không đâu, lâu vậy rồi, sao có thể xuyên không chứ!”
Tiểu Kiều cũng chỉ đùa thôi, chỉ muốn Diệp Nam Y bớt u sầu.
"Về nhà nhé! Tối qua mình ngủ không ngon, muốn về ngủ bù."
Tiểu Kiều không phản đối, hai người mỗi người một ngả về nhà.
Về đến nhà, Diệp Nam Y nằm dài trên sofa, nhớ lại lời Tiểu Kiều nói.
Xuyên không sao? Lúc đầu cô từng nghĩ như vậy, mà đã 20 năm trôi qua, chẳng có gì thay đổi. Điều duy nhất khiến cô vui mừng là mỗi lần mơ xong, nửa mảnh ngọc bội kia thì ra là không gian.
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Y dùng ý thức bước vào không gian, nhìn thấy những cây ăn trái trong đó, lòng cô tràn đầy vui sướиɠ. Thêm một mớ đồ ăn rồi!
Khi mới có không gian này lúc 12 tuổi, cô suýt sợ đến chết khϊếp. May là cô kín miệng, không nói với ai, kể cả mẹ viện trưởng ở cô nhi viện.
Lớn lên, cô từng nghĩ đến việc sẽ làm nên sự nghiệp đồ đó.
Kết quả, dễ đoán thôi, chưa ra trận đã thua thảm hại.
Trong xã hội hiện đại, chỉ cần có chút khác thường sẽ bị người ta chú ý. Để giữ mạng, cô chỉ dám mua một ít cây giống về trồng.