Làm bạn gái cũ của Giang Viễn Phàm, cô đương nhiên biết Quý Yến Lâm.
Quý Yến Lâm cũng là phú nhị đại trong vòng của bọn họ, anh cùng Giang Viễn Phàm quen nhau từ nhỏ. Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu và anh cũng không quen thuộc, chỉ xem như biết mặt mà thôi.
Bất quá tuy rằng không quen thuộc với Quý Yến Lâm, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu lại từng tìm hiểu kỹ càng gia cảnh của anh. Rốt cuộc cô tới thành phố Z, ngoại trừ việc học, con nhà giàu cũng là mục tiêu nghiên cứu của cô.
Quý Yến Lâm, con trai duy nhất của xí nghiệp Quý thị, giá trị con người so với Giang Viễn Phàm là chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng người này luôn làm Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy có chút nguy hiểm, cảm giác kia cô nói không nên lời, nhưng ít ra người này khẳng định là khó ứng phó hơn Giang Viễn Phàm.
Bởi vậy, sau khi cô thành công thông đồng Giang Viễn Phàm, tuy rằng ngày thường cô cũng sẽ đi theo Giang Viễn Phàm tham gia một ít tiệc tùng của bọn họ, nhưng cô cũng tận lực tránh giao tiếp với Quý Yến Lâm.
Người khác cô còn có thể nói mấy câu, Quý Yến Lâm cô lại là hoàn toàn tránh đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt, không nghĩ tới.... cuối cùng lại là anh miễn cưỡng duy trì một chút thể diện của cô. Nhìn cả người nam nhân tràn đầy hơi thở tự phụ kia, thần sắc Thẩm Chiêu Chiêu phức tạp, có lẽ ngay từ đầu cô đã lựa chọn sai rồi...
Haizz...
Theo một tiếng thở dài thật sâu, linh hồn không cam lòng của Thẩm Chiêu Chiêu cuối cùng cũng tiêu tán đi.
-------------------------------------
Ký ức đến nơi đây đột nhiên ngưng hẳn.
Thẩm Chiêu Chiêu mở mắt ra, hiện tại cô đối với tình huống của thế giới này đã có hiểu biết đại khái. Mà nguyện vọng của ký chủ cũng rất đơn giản, chính là làm Giang Viễn Phàm thật sự yêu cô, đạp những người cười nhạo cô xuống dưới chân, sau đó có thể có một cuộc sống hạnh phúc, bình an.
Nghĩ đến tâm nguyện của ký chủ, Thẩm Chiêu Chiêu giật giật cổ rồi sau đó ngồi dậy, lúc này mới tinh tế đánh giá căn phòng đang ở.
Phòng ở không lớn, khoảng hai ba mươi mét vuông, thoạt nhìn đã cũ, có chút góc vách tường thậm chí bị hơi ẩm từ năm này qua tháng nọ mà làm cho ẩm mốc, nhưng về cơ bản tới nói vẫn là sạch sẽ. Chẳng qua bởi vì quá mức cũ nát cho nên thoạt nhìn vẫn là có chút đơn sơ.
Vật dụng trong phòng cũng ít đến đáng thương, liền một chiếc giường cùng một cái bàn trang điểm, một cái móc treo quần áo. Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, không gian không lớn cũng không có vẻ quá chật chội.
Từ trên giường xuống, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức đi về phía bàn trang điểm sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhìn rõ ràng gương mặt trong gương, đôi mắt khẽ nhúc nhích.
Tuy rằng đã biết ký chủ hẳn là lớn lên không tồi, nhưng đột nhiên nhìn đến gương mặt này, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn là có chút kinh ngạc.
Nhìn vào trong gương, làm người chú ý đầu tiên là một đôi mắt đào hoa, có thể là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt còn chứa gợn nước mênh mang. Tóc đen tùy ý tản ra, da thịt trắng hồng, trên người thiếu nữ chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng vô cùng đơn giản, không có đeo bất kỳ trang sức gì, mộc mạc sạch sẽ, cả người cực hạn thanh thuần vô tội.
Thật đúng là một khuôn mặt mối tình đầu thanh thuần.
Nhìn khuôn mặt nhỏ phi thường xinh đẹp trong gương kia, Thẩm Chiêu Chiêu vừa lòng mà cười. Tuy rằng diện mạo của ký chủ đối với cô mà nói cũng không quan trọng, nhưng lớn lên xinh đẹp ở phương diện nào đó tự nhiên sẽ càng có ưu thế.
Ví dụ như là phương diện câu dẫn nam nhân.
Một trận tiếng chuông di động vang lên, Thẩm Chiêu Chiêu đang đắm chìm trong việc thưởng thức mỹ mạo của ký chủ rốt cuộc cũng hoàn hồn. Cô kéo ghế ra đứng dậy đi đến bên mép giường, thấy màn hình di động còn đang sáng lên, không có nghe máy, ngược lại chỉ là nhìn tên người gọi cho đến di động một lần nữa im lặng trở lại.
Điện thoại là Giang Viễn Phàm gọi tới.
Căn cứ theo cốt truyện, lúc này Giang Viễn Phàm đã theo đuổi Thẩm Chiêu Chiêu một khoảng thời gian. Mà hôm nay là trận chung kết của cuộc thi văn nghệ đại học Z, trong cốt truyện, không biết đầu óc Giang Viễn Phàm bị cái gì, dưới ánh mắt cười nhạo của bạn bè dứt khoát mà đi báo danh.
Bất quá cũng là bởi vì điểm này, nguyên chủ mới có thể dễ dàng mà đồng ý quen Giang Viễn Phàm như vậy.
Rốt cuộc một cái phú nhị đại vì bạn mà nguyện ý đi làm loại chuyện ấu trĩ này, đối với một thiếu nữ từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện cực kỳ khát vọng được yêu thương như nguyên chủ mà nói, không thể nghi ngờ là trí mạng.
Nhưng mà nói lại, Giang Viễn Phàm tuy rằng là một phú nhị đại chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nhưng giọng hát cũng là thực sự không tồi.
Anh ta dựa vào thực lực một đường thuận lợi đi tới trận chung kết.
Mà hôm nay, y theo cốt truyện vốn là ngày Giang Viễn Phàm tỏ tình với Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu lúc ấy nhận được cuộc điện thoại này liền lập tức đi tới hiện trường trận chung kết, mà Giang Viễn Phàm chính là sau khi nhận được giải quán quân, lúc phát biểu cảm nghĩ đoạt giải, trước mặt tất cả mọi người thoải mái hào phóng mà thổ lộ với Thẩm Chiêu Chiêu.
Cảnh tượng này vừa lúc thỏa mãn nội tâm hư vinh của nguyên chủ.
Gương mặt tự tin lại xán lạn tươi cười kia, thanh âm cổ vũ ồn ào đinh tai nhức óc bên tai.
Cho dù ký chủ đã không còn nữa, nhưng lúc Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ lại đoạn cốt truyện này vẫn là cảm giác được cảm giác rung động thuộc về nguyên thân.
Rung động là thật sự, nhưng sau này hận cũng là thật sự.
Trong lúc cô ngẩn ra, di động vốn dĩ đã khôi phục bình tĩnh lại chấn động lên.
Vẫn là Giang Viễn Phàm.
Thẩm Chiêu Chiêu vẫn cứ không nghe, đến khi di động lại khôi phục yên tĩnh, quyết đoán chỉnh di động thành chế độ im lặng.
Hiện tại vẫn còn sớm, Giang Viễn Phàm đối với cô chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, thậm chí đều không tính là có hảo cảm. Nhiều lắm chỉ là bởi vì cô chậm chạp không đồng ý ở bên anh ta mà có một tia ham muốn chinh phục, nhưng muốn cho anh ta yêu cô thì còn xa không đủ…
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn màn hình di động dần dần ảm đạm xuống, mặt vô biểu tình.
Cô không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không ngốc như vậy. Đối với loại thiếu gia hào môn từ nhỏ quần áo tới duỗi tay cơm tới há mồm chưa từng gặp phải suy sụp gì như thế này, không chiếm được tự nhiên mới là tốt nhất, hoặc là ít nhất không thể làm anh ta dễ dàng có được như vậy.
Tuy rằng đạo lý là như vậy nhưng đồng thời cũng phải nắm chắc tốt chừng mực, không thể quá độ cũng không thể quá dễ dàng, giống như là thả diều cần phải chú ý lực kéo...
Thẩm Chiêu Chiêu không nghe điện thoại làm Giang Viễn Phàm khó xử, lại không thể làm Giang Viễn Phàm cảm thấy cô quá mức làm bộ làm tịch. Bởi vậy biện pháp tốt nhất đó là coi như không nhìn thấy, dù sao nguyên chủ cũng xác thật suốt ngày ở bên ngoài làm thêm.
Mà trừ bỏ điểm này, còn có một chuyện làm Thẩm Chiêu Chiêu băn khoăn đó là Quý Yến Lâm.
Nếu muốn có một cuộc sống tốt, nếu muốn trèo cao, vậy đương nhiên phải chọn cành cây cao nhất mà trèo.
Thẩm Chiêu Chiêu tuy rằng là người thu thập oán linh, nhưng cũng không phải là thần minh cái gì cũng làm được, cũng không có bàn tay vàng thần thông quảng đại gì. Bởi vậy nếu muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ một cách cực kỳ hoàn mỹ, chỉ dựa vào chính mình tự nhiên là tuyệt đối không thể.
Huống chi Thẩm Chiêu Chiêu xuyên qua xuyên lại 3000 thế giới, so với bất cứ kẻ nào đều càng hiểu được sự tàn khốc của thế giới hiện thực này.
Không có hậu trường, không có tài nguyên, dù cho bạn càng ưu tú càng nỗ lực, thường thường cũng là chả đi được đến đâu.
Bởi vậy, mục đích lần này của Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất rõ ràng, đó là Quý Yến Lâm.
Cùng là công tử hào môn, cô đương nhiên muốn tìm người xuất sắc nhất.