Mở mắt ra, nhìn đến lại là hoàn cảnh lạ lẫm, trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu đã cực kỳ bình tĩnh.
Không sai, cô không thuộc về thế giới này.
Nghề nghiệp của cô là thu thập oán linh, xem oán linh như là thức ăn.
Nhưng cũng không phải oán linh nào cũng có thể tùy ý ăn, mà cần phải có một điều kiện.
Đó là oán linh cam tâm tình nguyện đem linh hồn của mình dâng hiến cho cô.
Còn về việc tại sao oán linh sẽ tự nguyện dâng lên linh hồn của chính mình, vậy liền không thể không nói đến nguồn gốc của oán linh. Oán linh sở dĩ trở thành oán linh nhất định là chết không nhắm mắt mới có thể từ oán khí ngập trời biến ảo thành linh.
Mà Thẩm Chiêu Chiêu chính là dựa vào lực lượng thời không đi đến thế giới có oán linh, cùng bọn họ “giao dịch”, hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, sau đó lấy “thù lao”.
Thế giới này chính là nơi lần này Thẩm Chiêu Chiêu “giao dịch”.
Nhìn trần nhà đã hơi hơi ố vàng, khắp nơi phủ kín vết bẩn “màu trắng” không biết tên, Thẩm Chiêu Chiêu xoay chuyển tròng mắt, giật giật ngón tay, đã hiểu đại khái về điều kiện kinh tế của ký chủ thế giới này.
Xem ra lại là một thế giới có điều kiện sinh hoạt không quá dư dả.
Cảm nhận được từ sâu trong đầu truyền đến từng trận choáng váng, Thẩm Chiêu Chiêu hơi hơi nhíu nhíu mày. Lực lượng thời không dùng rất tốt, chính là mỗi lần đi vào thế giới mới luôn là có chút không thoải mái. Bất quá may mắn thời gian đau đớn không dài, cũng còn có thể chịu đựng được.
Đến khi đau đớn tương đối mãnh liệt qua đi, Thẩm Chiêu Chiêu vừa duỗi tay xoa ấn cái trán vừa nhắm hai mắt lại, bắt đầu chậm rãi tiếp thu “cốt truyện” của thế giới này.
Giống như suy nghĩ của cô, điều kiện kinh tế của ký chủ thế giới này xác thật không quá tốt, thậm chí còn kém hơn so với cô đoán rất nhiều.
Oán linh Thẩm Chiêu Chiêu, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, lớn lên ở cô nhi viện.
Tuy rằng bởi vì diện mạo tinh xảo đáng yêu nên được không ít các dì trong viện phúc lợi quan tâm chăm sóc, nhưng cũng là bởi vì điểm này nên quan hệ của cô cùng những đứa trẻ khác lại không quá tốt, thậm chí có thể nói là bị xa lánh.
Vì sinh tồn, Thẩm Chiêu Chiêu từ nhỏ liền dần dần biết cách xem mặt đoán ý, lấy lòng người khác. Từ đây, cuộc sống của Thẩm Chiêu Chiêu cũng dần tốt lên, không chỉ được các dì trong viện phúc lợi yêu thích, ngay cả những đứa trẻ ghen ghét cũng dần dần bắt đầu có quan hệ tốt với cô.
Vì thế, Thẩm Chiêu Chiêu liền ở viện phúc lợi bình an không có việc gì mà lớn lên đến năm 16 tuổi.
Sau khi đủ 16 tuổi, bởi vì quy định, Thẩm Chiêu Chiêu không thể không rời khỏi viện phúc lợi. Nhưng do quý mến cô, viện trưởng viện phúc lợi cũng vẫn luôn không ngừng lén giúp đỡ cô cho đến khi đại học.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Thẩm Chiêu Chiêu dựa vào sự nỗ lực của chính mình thành công thi đậu đại học tốt nhất thành phố Z. Kỳ thật dựa vào điểm của Thẩm Chiêu Chiêu hoàn toàn đủ để vào đại học Hoa Thanh thành phố A, nhưng sau khi cân nhắc, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn là lựa chọn thành phố Z.
Đại học Hoa Thanh đương nhiên rất tốt, nhưng phần lớn đều là những người có gia cảnh bình thường dựa vào nỗ lực thi vào như cô. Mà thành phố Z là thành thị có kinh tế phát triển nhất Hoa Quốc, đối với Thẩm Chiêu Chiêu mà nói càng có “cơ hội”.
Người hướng về chỗ cao, nước chảy về nơi thấp.
Cô sợ nghèo.
Mà dựa vào chính mình cũng không phải đường ra duy nhất, Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh táo mà biết điểm này cho nên cô không chút do dự lựa chọn đại học Z.
Sau đó Thẩm Chiêu Chiêu cũng như ý nguyện gặp được cái cô gọi là “cơ hội”, Giang Viễn Phàm.
Giang Viễn Phàm, tiểu thiếu gia tập đoàn Giang thị, tuy rằng anh cũng không phải người thừa kế duy nhất của tập đoàn Giang thị, nhưng đối với Thẩm Chiêu Chiêu từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên mà nói cũng đã là phú quý ngập trời.
Cho nên sau khi Giang Viễn Phàm nhiệt tình theo đuổi cô, bởi vì lòng hư vinh, Thẩm Chiêu Chiêu làm bộ làm tịch không bao lâu liền đồng ý làm bạn gái của anh ta.
Nhưng với một công tử nhà giàu luôn muốn gì được đó, đối với “đồ vật” quá mức dễ dàng có được thì sao có thể sẽ quý trọng?
Anh ta dùng cách gì theo đuổi bạn, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, tự nhiên sẽ dùng cách đó theo đuổi lại người khác.
Không sai, chỉ sau ba tháng ngắn ngủi, Giang Viễn Phàm liền giống như ném rác rưởi mà quăng cô, giống như cách anh ta đối xử với những cô bạn gái cũ đó.
Khác biệt chính là cô không có nhận được phí chia tay gì.
Chỉ vì sau khi quen với Giang Viễn Phàm, cô dần dần bị sinh hoạt xa hoa lãng phí ăn mòn lý trí, bắt đầu hưởng lạc, bắt đầu mua sắm đủ loại hàng xa xỉ, bắt đầu trầm mê hưởng thụ vật chất. Phụ nữ như vậy, người trong vòng như Giang Viễn Phàm tự nhiên là đã gặp nhiều rồi. Lúc đầu bởi vì vừa đến tay còn có chút cảm giác mới mẻ, sủng một chút cũng không sao cả, lâu rồi tất nhiên sẽ nhàm chán.
Thẳng đến trước khi chết, Thẩm Chiêu Chiêu đều còn nhớ rõ câu nói “đồ ham tiền” mười phần trào phúng của Giang Viễn Phàm. Còn có sự khinh thường, ánh mắt xem kịch vui của những người khác.
Sau khi chia tay với Giang Viễn Phàm, bởi vì đoạn tình yêu này thật sự nhận được quá nhiều sự chú ý, cô cũng từ cái ngôi hoa khôi rơi xuống vực sâu. Bị mắng giả vờ thanh cao, bị mắng ham tiền, thậm chí còn có chút con nhà giàu sẽ trực tiếp hỏi thẳng mặt cô xài bao nhiêu tiền thì có thể ngủ với cô.
Từ lúc ban đầu tức giận, đến sau lại chết lặng, Thẩm Chiêu Chiêu chỉ mất một tháng, cũng chỉ thừa nhận sinh hoạt như vậy một tháng.
Bởi vì một tháng sau, Thẩm Chiêu Chiêu liền ở sân thượng khu dạy học đại học Z nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh.
Tại vài giây ý thức thanh tỉnh cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu thậm chí còn đang suy nghĩ, vì sao kết cục của cô sẽ là thế này đâu?
Rõ ràng đã chịu đựng được những ngày tháng cực khổ, tại sao cô còn sẽ gặp phải những việc này. Tại sao rõ ràng là Giang Viễn Phàm cho cô thẻ phụ, nói cô có thể tùy ý tiêu phí, tại sao lại muốn nói cô ham tiền. Rõ ràng là chính anh ta theo đuổi cô, tại sao lại muốn giống như vứt rác mà quăng cô, tại sao…
Tại sao... Tại sao không có ai đối với cô phóng thích dù chỉ là một chút thiện ý...
Trong đầu còn có vô số câu tại sao, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu đã không có cơ hội nói ra.
Thời khắc rơi xuống đất đó, máu văng khắp nơi.
Trong những ánh mắt đầy hoảng sợ đó lại không có một người nào có thần sắc quan tâm, thật sự là đáng buồn đến cực điểm.
Sau khi chết, linh hồn Thẩm Chiêu Chiêu ở thành phố Z du đãng mấy ngày ngắn ngủi.
Chỉ là một cô nhi mà thôi, cái chết của cô tất nhiên là không thể lưu lại dấu vết gì ở thành phố Z, huống hồ trường học cũng phong tỏa tin tức khá tốt.
Trong lúc phiêu đãng khắp nơi, cô nhìn đến những người đã từng đâm chọc cô tiếp tục giống như không có việc gì mà vui cười đùa giỡn, trong mắt không có một chút áy náy nào.
Cô nhìn đến Giang Viễn Phàm trước sau như một mà cùng bạn bè hưởng thụ xa hoa truỵ lạc, thậm chí ở trong trạng thái hơi chuếnh choáng say, cái chết của cô còn trở thành trò cười trong miệng đám con nhà giàu đó.
Tại giờ phút này, Thẩm Chiêu Chiêu biết cô sai rồi.
Hoàn toàn sai.
Tại sao cô lại đi tìm cái chết, những người này đều sống rất tốt, tại sao cô lại phải chết?
Cô không cam lòng, nhưng đã không có đường lui.
Hồn phách không có nước mắt, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu phảng phất đã nếm được hương vị chua xót của nó.
Cô liền như vậy nhìn bọn họ như cũ dùng ngữ khí khinh thường mà nhắc đến cô, cho đến khi Quý Yến Lâm ra tiếng ngắt lời.