Hừ! Mộc Hề nàng không dễ bị ức hϊếp như vậy! Nàng thì thầm trong lòng: Tam Nương, ngươi cứ yên tâm. Từ giờ ta đã trở thành ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi và ca ca của ngươi sống một cuộc đời tốt đẹp.
Không kịp nghĩ nhiều, Mộc Hề cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau truyền đến giúp đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Nàng biết rõ, nếu người mua phát hiện nàng chưa chết, họ chắc chắn sẽ vì con trai mình mà không ngần ngại lấy mạng nàng.
Nàng phải nghĩ cách rời khỏi đây, tuyệt đối không thể bước chân vào cánh cửa nhà đó.
Nhắm mắt lại, Mộc Hề hít thở sâu, tận dụng chút linh khí còn sót lại trong trời đất để khôi phục sức lực. Tuy thân thể này yếu ớt, nàng vẫn có thể tạm thời nâng cao thể lực một chút.
Một lát sau, chiếc kiệu bất ngờ chao đảo mạnh.
"Ai da!"
Người khiêng kiệu phía trước không cẩn thận trẹo chân. May thay, người bên cạnh nhanh tay kéo lấy, nếu không cả kiệu lẫn người đã ngã nhào xuống đất.
"Ông Vương, ông làm gì thế?"
"Không phải tại tôi buồn đi vệ sinh sao, không chú ý liền bước hụt."
"Thôi được rồi, tôi cũng đang muốn đi, tiện thể cùng luôn."
"Để nàng ta ở đây một mình ổn chứ?"
"Chết rồi còn sợ nàng ta chạy mất chắc?"
…
Tiếng bước chân rời xa, mấy người chắc hẳn đang tìm chỗ giải quyết.
Mộc Hề nắm bắt cơ hội, khẽ cử động thân mình, rón rén rời khỏi kiệu.
Nàng biết với sức lực hiện tại, chạy xa là điều không thể. Vì vậy, nàng chỉ tìm một đống cỏ dại gần đó để nấp tạm.
Rất nhanh sau đó, mấy người kia quay lại tiếp tục hành trình.
"Ơ, sao tôi thấy chiếc kiệu nhẹ đi nhiều vậy?"
"Hình như thế thật. Để tôi xem."
Người gan lớn nhất, tên Cẩu Đản, kéo màn kiệu đỏ lên, lập tức trợn tròn mắt, kinh hoàng không tin nổi.
"Người… người đâu rồi?!"
Hắn sợ đến hồn bay phách lạc. Ba người còn lại cũng không tin, chạy lại nhìn, rồi cùng nhau tái mặt.
"Tôi… tôi rõ ràng thấy Tam Nương đã tắt thở. nàng ta sao có thể tự mình bỏ đi được?!"
"Chẳng lẽ có ai đó đem nàng ta đi?"
"Không thể nào. Dù người đó có cõng Tam Nương thì chúng ta chắc chắn cũng nghe thấy tiếng động!"
"Chúng… chúng ta có nên đi tìm không?"
Nghe vậy, khóe môi Mộc Hề nhếch lên. Nàng cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ một lá bùa gọi gió trong không trung, rồi kích hoạt bằng một cái vỗ tay.
Tức thì, một trận gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, xen lẫn một âm thanh kỳ lạ: "U… u…"
Ánh trăng chiếu xuống, bóng cây trong rừng tạo thành những hình thù quái dị, khiến mấy người khiêng kiệu không khỏi tưởng tượng ra những điều đáng sợ. Cả thân thể họ run lẩy bẩy như cành cây trong gió.
"Quỷ… có quỷ!"
"Chắc chắn là Tam Nương hóa thành quỷ rồi!"
"Chạy… chạy mau!"
Bọn họ sợ đến mức bỏ cả kiệu, vắt chân lên cổ mà chạy, không còn tâm trí nào để tìm người nữa.
Hừ!
Mộc Hề bật cười lạnh. Quả là lũ nhát gan! Nhưng màn dọa dẫm vừa rồi khiến nàng tiêu hao hết chút thể lực vừa mới phục hồi. Cả cơ thể lại mệt mỏi, đầu óc choáng váng.
Nếu giờ nàng có chu sa và giấy vàng thì tốt biết mấy. Vẽ bùa bằng máu thật sự là cách cuối cùng, nhưng thân thể yếu ớt này không chịu nổi lâu.