Đêm đông lạnh lẽo, gió rít từng hồi, mang theo hơi thở âm u đầy rợn người.
Trên con đường nhỏ xuyên qua rừng, một nhóm người đang khiêng một chiếc kiệu đỏ tươi. Chiếc kiệu chao đảo, lắc lư, bóng tối bên trong mơ hồ hắt ra hình dáng của một cái bóng đen.
Những người khiêng kiệu thỉnh thoảng len lén liếc nhìn chiếc kiệu đỏ như máu, gương mặt ai nấy đều phảng phất sự bất an.
"Haizz, nhà lão Mộc này thật quá độc ác. Lúc còn sống thì ngày nào cũng đánh chửi con bé Tam Nương. Giờ chết rồi, họ vẫn không buông tha, ép nó phải tận dụng đến cả xác!"
"Suỵt! Nhỏ giọng thôi. Chuyện nhà người ta thì mặc kệ, chúng ta chỉ cần nhận tiền công và làm việc của mình là được."
"Nhưng nghĩ đến Tam Nương còn nhỏ, lại trạc tuổi con gái tôi, tôi thấy không đành lòng."
"Thôi đi, ai bảo nó sinh ra số khổ, đầu thai vào cái nhà như vậy. Oán trời trách đất gì được, chỉ đành nhận mệnh thôi."
…
Những lời bàn tán khe khẽ đó lọt vào tai Mộc Hề, khiến nàng từ từ mở mắt. Trước mặt nàng là một màu đỏ rực mơ hồ, đầu óc quay cuồng đến choáng váng.
Mộc Hề khẽ nhíu mày. Một đời anh minh của nàng, dùng sức một mình bảo vệ cả huyền môn, trở thành chưởng môn được người người kính nể. Vậy mà không ngờ trong trận đấu pháp với tà thuật sư, nàng không chết trên pháp trường, lại chết trong tay đồ đệ của chính mình.
Nghĩ đến lúc con dao đâm vào tim, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, Mộc Hề không khỏi phẫn hận.
Khoan đã, đau?
Mộc Hề chớp chớp mắt, cố gắng quan sát xung quanh. Cảm nhận rõ ràng thân thể đang lắc lư, nàng phát hiện mình đang nằm trong một chiếc kiệu, hơn nữa trên người còn mặc một bộ đồ đỏ tươi.
Chuyện gì thế này? Hay lại là trò quỷ kế của tên đồ đệ bất hiếu kia?
Mộc Hề hít sâu một hơi. Nếu có thể quay về huyền môn, nàng nhất định bắt đám đồ đệ học thuộc lòng sách pháp thuật để rút kinh nghiệm sâu sắc!
Ầm!
Tiếng ong ong vang lên trong đầu khiến Mộc Hề đau đến nỗi phải ôm lấy đầu. Một luồng ký ức xa lạ ồ ạt tràn vào trí óc nàng.
Hóa ra, chưởng môn huyền học của hiện đại, Mộc Hề, thật sự đã chết.
Sau khi chết, nàng xuyên không đến một thế giới khác, trở thành Tam Nương của thôn nhỏ nhà họ Mộc ở Đại Phong triều.
Tam Nương, một cô gái nhỏ mồ côi cha mẹ từ bé, sống cùng ca ca và ông bà nội. Nhưng ông bà vừa mới qua đời, đại bá tham lam vô đạo đã nhân lúc ca ca vắng nhà bán nàng làm thϊếp ở trấn trên.
Tam Nương không chịu nhục, treo cổ tự vẫn. Nhưng đáng sợ hơn, sau khi nàng chết, lão đại bá còn độc ác đến mức đem thi thể nàng bán cho người ta để kết hôn với một người chết!
Là một huyền thuật sư, Mộc Hề đương nhiên hiểu ý nghĩa của việc kết hôn với người chết. Đó là nghi thức âm hôn kinh khủng, buộc người sống hoặc kẻ đã khuất phải kết duyên vĩnh viễn.