Chương 02: Bạn cũ thật tốt!
Chương 2: Bạn cũ thật tốt!Trong phòng làm việc, Tư Văn bỗng ngẩn người nhìn màn hình laptop của mình đang dần tối xuống rồi tắt ngấm. Đến khi trước mặt là một màu đen huyền nhuyễn, anh mới khẽ lay động đôi chân mày của mình. Trong phòng lúc này cũng có thêm người bước vào, người nọ nhìn anh ngồi bất động có phần khó hiểu, cho nên đi tới gõ nhẹ xuống bàn:
" Sếp, sếp bị làm sao mà bất động thế?"
Nghe giọng nói bên cạnh, Tư Văn mới uể oải ngồi thẳng người, hai tay chống cằm, đưa mắt nhìn người nọ. Bên cạnh anh là một anh chàng còn trẻ tuổi, gương mặt thanh thoát, nét đẹp rất nhẹ nhàng nhưng có ai ngờ, bên trong con người đó lại đầy những suy nghĩ thâm sâu khó lường. Riêng Tư Văn anh vốn đã quen biết với người này từ rất lâu, cho nên mọi suy nghĩ của hắn, anh đều nắm được.
" Không có gì." Anh lười nhác đáp, " Có chuyện gì thế?"
Anh liếc mắt thấy xấp giấy để trên bàn rồi liếc nhìn Doãn Vũ Thanh.
Doãn Vũ Thanh trỏ ngón tay vào xấp giấy, khẽ cười một tiếng:
" Đây là những bảng báo cáo mà sếp cần ký duyệt. Sếp mau mau tỉnh lại và làm việc dùm tôi đi." Nói xong, hắn nghiêng mặt qua nhìn màn hình laptop của anh, đôi mày chau lại đầy vẻ nghi hoặc.
Tư Văn thấy vậy liền nhướng mày hỏi:
" Màn hình có gì sao?"
Doãn Vũ Thanh lắc lắc đầu:
" À không có gì. Tôi chỉ nhìn thử xem trong đó có gì không, hoá ra là một màu đen thui, có gì hay ho mà sếp nhìn chăm chú vậy?"
Nghe thế, Tư Văn kề ngón tay ngay môi mình, rất thanh tú mà cười lên một chút, tạo cho tên kia một sự tò mò trong lòng. Còn anh ngược lại chứa đầy sự bí ẩn khiến người khác chỉ muốn xé toạc ra để thoả mãn. Nói qua nói lại một lúc, Doãn Vũ Thanh không chơi trò đoán suy nghĩ nữa, hắn ngáp một tiếng rồi chào anh một tiếng, rời khỏi phòng.
Lúc này chỉ còn mỗi Tư Văn ở trong phòng, anh nhấp chuột để màn hình lại sáng lên. Không ngờ trên màn hình lại có một mẩu tin nhắn hiện ra khiến đôi mắt của anh mở to hơn. Mau chóng nhấp vào mẩu tin nhắn, khoé môi anh vểnh lên hiện rõ nụ cười vui vẻ.
" Vãn Vãn, mấy hôm nay sao anh lại không xuất hiện? Tôi đây không có ai để thi đấu chung cả." Tin nhắn từ Minh Minh.
Tin nhắn này có được xem như em đang bảo, em nhớ anh không Minh Minh?
Tư Văn híp mắt suy nghĩ, trong chốc lát anh liền để trạng thái online ở góc phải màn hình. Ngay lập tức, Từ Cảnh Minh đã lại nhắn tin cho anh với tốc độ ánh sáng.
Tư Văn nhìn màn hình thầm nghĩ, lẽ nào em ấy đã đợi từ nãy đến giờ? Lại ngước nhìn đồng hồ, đang là chín rưỡi sáng, em ấy không đi làm sao?
Bao nhiêu hoài nghi đều xuất hiện trong đầu, Tư Văn cũng chưa vội đem tất cả đi hỏi con người rảnh rỗi kia.
" Cậu nhớ tôi đến vậy sao?" Anh nhắn.
Chỉ là trêu một câu nhưng anh không nghĩ đến việc câu hỏi này lại khiến cho Từ Cảnh Minh dựng lông nhím mà phản kháng lại. Nếu có mặt anh ở đó, chắc trông hắn buồn cười lắm.
" Shit!! Tôi không bảo nhớ anh đâu à, đừng có linh tinh đi. Tôi chém chết anh bây giờ đó." Lời lẽ của Từ Cảnh Minh chưa bao giờ là trau chuốt, cứ nghĩ gì nói đó, thật đáng yêu.
Bây giờ trong mắt anh, dù hắn có chửi thề nói tục đi nữa, anh cũng chỉ xem hắn chính là sống thật với bản thân, không giả dối. Cái này theo lý của Doãn Vũ Thanh mà nói thì nó chính là yêu mù quáng. Tư Văn anh sắp bị cuốn vào vòng xoáy của ái tình mất rồi.
" Được rồi, tôi chỉ trêu cậu một chút thôi. Bây giờ cậu đang ở đâu? Không đi làm sao?"
Từ Cảnh Minh chớp chớp mắt, thầm nghĩ, người này quả thực rất hay quan tâm người khác nha. Những con người tốt bụng vô tội vạ thế này thường được hắn liệt vào danh sách những con người rảnh rỗi.
" Ờ, tôi đang ở trong phòng làm việc." Từ Cảnh Minh nhắn trả.
Nhìn dòng tin nhắn, anh nheo mắt, cảm thấy có chút đau đầu. Hoá ra không phải em ấy không đi làm, mà là đi làm nhưng không chịu làm việc. Thay vào đó lại đăng nhập vào trò chơi trực tuyến, ngồi đó chờ đợi một kẻ vốn dĩ rất bận rộn như anh đây.
Nói làm sao nhỉ? Dù chỉ là một chút xíu thôi, Từ Cảnh Minh đơn giản chỉ là đang chờ anh xuất hiện để tỉ thí nhưng như vậy cũng khiến anh vui mừng rồi.
" Làm việc chểnh mảng, lén lút chơi game trong giờ làm, cậu không nghĩ mình sẽ bị phạt sao?"
" Phạt làm thế nào được? Tôi đều đã có kế sách. Tôi chơi lén giỏi lắm." Từ Cảnh Minh hãnh diện.
Tư Văn ngồi một chỗ chỉ biết nhịn cười, nếu anh không phải giữ hình tượng uy quyền của một tổng giám đốc thì có lẽ từ nãy đến giờ, anh đã cười đến quên trời đất mất rồi. Khẽ lắc đầu, anh không muốn hắn trở thành con người như vậy, cho nên mới nhẹ nhàng khuyên:
" Cậu cứ lo làm việc, buổi tối sau khi tan ca, tôi sẽ lên tỉ thí với cậu. Thế nào?"
Từng câu nói của anh đều chứa đựng sự ấm áp và quan tâm, thế nhưng Từ Cảnh Minh vô tâm vô phế không nghĩ thế. Hắn chỉ cảm thấy anh thật kỳ quái, rảnh rỗi và quá dư thừa tình cảm. Nếu như Tư Văn biết suy nghĩ của hắn là thế này thì sẽ ra sao đây chứ?
Tư Văn không biết gì đang ngồi ở bên đây, cách hắn một nửa vòng thành phố, đang mỉm cười hạnh phúc chỉ với những dòng tin nhắn ngắn ngủn và vô ích.
*
Từ Cảnh Minh thấy anh im lặng cho nên cũng không nói nữa. Kỳ thật, hắn chính là chờ anh xuất hiện để có thể trò chuyện một chút, chứ không phải để thi đấu giành bảo vật. Không hiểu sao từ cái hôm vô tình đấu với anh, rồi lại chuyện trò cùng anh khiến hắn cảm giác thân quen như một người bạn.
Từ Cảnh Minh còn thấy Vãn Vãn kia rất đáng yêu, cũng rất thành thật và dễ dụ. Hắn nghĩ, nếu thân thiết một chút có thể gọi ra ngoài xem mặt mũi và kết thân cũng không tệ. Dù sao hắn cũng muốn có một người bạn giỏi về game lắm, có thể suốt ngày bàn chuyện game mà không chán.
Lúc hắn còn ngẩn người ra mơ mộng thì phía sau gáy bị một cú đánh đau điếng người. Từ Cảnh Minh giật bắn người, đứng dậy quay lại quát:
" Shit, đau quá!"
Hắn mắng xong, tay xoa xoa gáy, đôi mày chau lại vô cùng khó chịu. Còn cái người bị hắn mắng thì rất kinh ngạc, cũng rất tức giận. Mặt người nọ đen lại như đít nồi, bàn tay đang cầm cuốn báo ngày càng gồng lên nổi cả gân xanh, sau đó hít lấy một hơi phun ra sáu chữ:
" Từ Cảnh Minh! Cậu mất việc!"
Đến lúc này đây, Từ Cảnh Minh mới tỉnh lại, ngẩng mặt nhìn theo bóng dáng ngày càng khuất khỏi tầm mắt. Cái gì? Mất việc? Hắn mất việc? Tại sao lại như thế? Con người lúc nãy đánh hắn là ai? Là aiiii?
Đang còn ngổn ngang với biết bao tâm tư, bên cạnh đã có một người vỗ vai hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ:
" A Minh, cậu đừng ngỡ ngàng như thế. Sếp chúng ta là người nóng tính, ông ta bị quê nên đã đuổi việc cậu rồi. Cậu xem xem..."
Người nọ còn chưa an ủi hết cậu thì Từ Cảnh Minh đã phóng như bay ra khỏi phòng làm việc, chạy vù đến trước phòng của sếp. Đứng bên ngoài, hắn chần chừ nửa muốn vào nửa lại không. Cuối cùng, hắn quyết định tiến vào đó để năn nỉ.
Thật là mất mặt!!!
Từ Cảnh Minh hít lấy một hơi rồi đẩy cửa bước vào, thấy sếp đang ngồi đó một mình, mặt mũi đỏ gay, điếu thuốc trên môi phì phèo ra khói trắng. Hắn nuốt khan, từng bước chậm rãi tiến đến đó, mở lời:
" Sếp, tôi xin lỗi!"
Ông sếp kia không buồn nhìn hắn lấy một cái, cứ thế ném vào người hắn một tờ giấy trắng, lười nhác nói:
" Điền vào đơn này lý do cậu nghỉ việc đi. Cũng đừng bảo là tôi ép buộc cậu nghỉ việc. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của cậu."
Cầm lấy tờ giấy, Từ Cảnh Minh nước mắt lưng tròng, cảm thấy trước mặt mình là một viễn cảnh tương lai tăm tối không có nơi về. Nếu mất việc, tiền thuê phòng trọ của hắn sẽ ra sao? Nếu mất việc, đêm đêm đi bar sẽ thế nào? Nếu mất việc, Tiểu Khả Ái ở nhà sẽ khinh thường hắn đến mức nào?
Nếu mất việc...
Không thể, hắn không thể mất việc!!!
Từ Cảnh Minh trừng lớn mắt, cố gắng dùng giọng điệu ngọt ngào và hối lỗi để năn nỉ.
" Sếp, sếp tha cho tôi lần này, chỉ lần này thôi!"
" Sếp, tôi hứa về sau sẽ làm việc thật chăm chỉ!!!"
" Sếp, tôi không chơi game trong giờ làm việc nữa! Tôi sẽ làm việc gương mẫu."
"Sếp..."
Ông sếp xoa xoa thái dương, bỏ điếu thuốc xuống gạt tàn rồi liếc mắt nhìn hắn:
" Đủ rồi. Nếu cậu còn năn nỉ, tôi sẽ kêu bảo vệ đánh chết cậu đó! Mau ghi đơn rồi đi khỏi đây, mau lên!!!"
"..."
Thấy biểu hiện của ông, Từ Cảnh Minh cúi gằm mặt đau khổ rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, ông sếp liền liếc mắt ra phía đó, thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng đuổi được cái tên bại hoại Từ Cảnh Minh rồi. Hắn mà còn làm việc ở đây thì mình bị lên máu mà chết mất!! Ông thầm nghĩ, sau đó nhấp ngụm trà một cách sảng khoái.
*
Sau khi thu dọn đồ đạc, Từ Cảnh Minh mặt như cái bánh bao chiều, lững thững ôm thùng đồ của mình rời khỏi công ty. Công ty mà hắn làm chỉ là một công tỷ nhỏ thôi, coi như mất công việc này cũng chẳng tiếc là bao đi. Nhưng mà hiện tại hắn chưa thể tìm được công việc khác, tiền chi tiêu tháng này sẽ thế nào bây giờ?
Vì quá đau lòng, Từ Cảnh Minh đã rút điện thoại ra gọi cho Lưu Chí Công, hẹn hắn ra ngoài để giải bày tâm sự.
Dọn đồ về nhà cũng đã hơn mười hai giờ trưa, lúc này Tôn Khả Vi đã đi học về, cậu đang nằm trong phòng hắn đọc sách. Nghe thấy tiếng cửa dưới nhà, Tôn Khả Vi nhanh như chớp phóng xuống giường, mở hé cửa ngó xuống thì thấy anh họ của mình mặt mày buồn hiu.
Kỳ lạ, sáng nay anh ta còn vui vẻ lắm mà? Bây giờ sao cái mặt còn tệ hơn cả nồi canh bị thiu nữa vậy?
Nghi hoặc cùng lo lắng, Tôn Khả Vi chạy xuống chỗ Từ Cảnh Minh, lắc mạnh tay hắn hỏi:
" A Minh, anh bị làm sao thế? Mặt mày trông như chết rồi ấy. Mà, sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Từ Cảnh Minh lười nhác ném thùng đồ của mình xuống đất một tiếng bịch, Tôn Khả Vi nương theo âm thanh chói tai nhìn xuống thì liền nhận ra, đó toàn là đồ trong văn phòng làm việc.
Cậu đưa mắt nhìn hắn, trong đầu thầm kinh hãi, lẽ nào anh ấy bị mất việc rồi?
Nếu thật như vậy thì mình phải làm sao đây? Lẽ nào mình sẽ phải ăn mì tôm cùng với anh ta sao? Không thể, không thể được!!!!!
" Tiểu Khả Ái, em nấu cơm chưa? Anh đói quá!" Từ Cảnh Minh bây giờ mới lên tiếng, tiện tay cởi hai nút áo đầu tiên, làm lộ ra phần ngực rắn chắc của mình.
Tôn Khả Vi bị hành động của người kia làm cho ngẩn người, sao cơ bắp anh ta đẹp thế nhỉ? Bất giác, cậu kéo cổ áo mình ra nhòm xuống, thấy chỉ toàn một đống xương đang lòi cả ra. Phì, mình chỉ là kén ăn tí thôi, không phải suy dinh dưỡng!!
" Nè nè, mau làm cơm cho anh đi. Mau!!" Từ Cảnh Minh thấy cậu ngẩn ngơ liền giơ chân đá vào mông cậu một cái.
Bao cát đáng thương Tiểu Khả Ái bị đau mông, tay xoa xoa rồi chạy biến vào bếp, hầu hạ tên vừa bị đuổi việc kia. Bữa cơm trưa của hai người cũng chu đáo lắm. Một món mặn, một món canh, một món xào, còn có thêm vài món linh tinh nữa.
Tôn Khả Vi nấu ăn giỏi lắm, thường được Từ Cảnh Minh đặt là đầu bếp bậc tài. Ngặt nỗi, tâm trạng cũng ảnh hưởng đến khẩu vị, cho nên Từ Cảnh Minh chỉ ăn qua loa vài đũa, sau đó buồn thiu bỏ đi lên phòng. Tôn Khả Vi ngồi ở bàn ăn, mặt mày cũng rầu rĩ giống như ai kia.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn mì tôm thật sao? Em không chịu đâu nha!!!
Từ Cảnh Minh lững thững bước lên phòng liền ôm lấy cái máy tính, bật nguồn lên rồi chờ đợi. Bây giờ mọi chuyện cũng đã lỡ, hắn có buồn rầu cũng không giúp ích được gì. Chi bằng cứ chơi cho thoả thích, chuyện gì cứ để đó rồi tính sao. Ông trời sẽ không ép bức người ta quá đâu mà.
Nghĩ rồi hắn bắt tay vào trò chơi. Vừa mở máy liền thấy Vãn Vãn đang online, như thói quen, hắn liền nhắn tin cho anh.
" Vãn Vãn, miệng anh cũng thiêng thật đấy! Tôi bị sếp rầy rồi."
Tư Văn đang làm việc thì thấy xuất hiện dòng tin nhắn, đọc lướt qua anh liền chau mày, lo lắng hỏi:
" Vậy cậu bị rầy nhiều không? Xin lỗi, tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi."
" Tôi không trách anh, chỉ bực bội ông sếp thôi. Ông già đó hách dịch lắm, ông ấy đuổi việc tôi luôn rồi. Coi như tháng này đành phải ăn mì tôm."
Từ Cảnh Minh đáng ghét kia không những làm anh kinh ngạc một lần mà đến hai lần. Anh đọc tin nhắn, bao nhiêu công việc đều không thể chú tâm vào nữa. Lẳng lặng ngồi đó ngẫm nghĩ, chốc chốc anh lại vểnh môi lên cười rất bí hiểm.
" Đừng lo. Cậu rồi cũng sẽ xin được việc mới thôi."
Từ Cảnh Minh nghe anh an ủi, lòng có chút vui vẻ liền nói:
" Haha, anh làm thầy bói chắc cũng không tệ đâu ha. Nếu tôi có được việc làm thì tôi sẽ gửi hình tôi cho anh xem ngay."
Phụt.
Ngụm nước vừa mới nuốt trôi xuống liền bị phun ra, Tư Văn cố gắng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh mọi khi mà đặt ly nước trở lại bàn. Anh đưa tay lau miệng, sau đó chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Có khi nào anh yêu người này lâu quá rồi sẽ biến thành cái dạng hồ đồ, hành xử không lịch sự hay không?
Haiz, A Minh, em đúng là hết thuốc chữa!
Tuy nghĩ như thế nhưng Tư Văn cũng thích thú với đề nghị kia lắm, anh còn nắm chắc phần thắng về mình nữa cơ. Cả hai lại trò chuyện một lúc rồi im lặng. Từ Cảnh Minh cũng mệt nên liền chợp mắt ngủ một giấc.
Đến tối, hắn đến chỗ hẹn Lưu Chí Công. Vừa đẩy cửa bước vào liền thấy có hai người ngồi đó. Từ Cảnh Minh hơi nhướng mày tỏ ý chào, trong bụng thầm nghĩ, hai người này đi đâu cũng phải có nhau hay sao?
" Chào A Minh." Khúc Viễn Thụ từ xa mỉm cười với hắn.
Từ Cảnh Minh nhanh chân ngồi xuống đối diện, thuận miệng kêu hai chai bia rồi quay sang nhìn hai người nọ.
" Lâu quá không gặp."
" Hai ngày đối với cậu là lâu hay sao?" Lưu Chí Công nhướng mày hỏi.
Cách đây hai ngày, con người kia đã rủ Lưu Chí Công đến quán nhậu khác để tâm sự. Rốt cuộc thì hắn có bao nhiêu tâm sự thầm kín vậy chứ? Cũng đâu còn trẻ con mà luôn buồn rầu như vậy.
Từ Cảnh Minh nghe xong, mặt liền bí xị, khui chai bia rồi nốc một hơi. Khúc Viễn Thụ ngồi nhìn hắn uống bia như uống nước, cậu bất giác chạm vào cổ họng mình, cảm thấy nơi đó thật lạnh lẽo và ran rát.
" Được rồi, hôm nay cậu bị gì thế? Nhìn mặt mũi không vui gì cả." Lưu Chí Công giành lấy chai bia trên tay hắn.
" Tôi...bị mất việc rồi." Từ Cảnh Minh khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ đó. Càng nghĩ đến lại càng đau lòng, hắn tiếp tục nốc bia.
Còn hai người kia vốn dĩ nên bị doạ bởi câu nói đó nhưng không, họ bình thản và không hẹn mà cùng nhìn nhau, cười đầy ý vị.
" Chuyện này tôi biết sớm muộn gì cũng xảy ra." Lưu Chí Công không nể nương liền đâm thẳng một nhát dao vào tim hắn.
Từ Cảnh Minh trừng lớn mắt đe doạ:
" Shit, cậu có thể an ủi tôi bằng câu khác nhẹ nhàng hơn không?"
" Đương nhiên...là không thể."
Lưu Chí Công!!!!
Từ Cảnh Minh tức cắn cắn môi, quyết uống thêm vài ngụm bia nữa. Riêng Khúc Viễn Thụ lại mỉm cười nhìn hắn:
" A Minh, cậu đừng lo lắng quá. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà."
" Ổn thế nào chứ? Tôi chỉ thấy trước mắt, tháng này sẽ không có tiền tiêu xài rồi." Từ Cảnh Minh đáng thương ôm mặt rầu rĩ.
Bao nhiêu dự định trong tháng này đều bị sụp đổ cả. Tiền ăn, tiền nhà, tiền đi bar, rất là nhiều tiền cần dùng đó!!!
Khi hắn còn đang ôm mặt mếu tới nơi thì ở phía xa, một ánh mắt quen thuộc nhìn về hướng này. May mắn, cả hai người Lưu Khúc kia đều bắt được, vui vẻ cười.
Nhưng người kia liền giơ ngón trỏ ngang môi mình, tỏ ý không cần lên tiếng. Cứ như vậy, Lưu Chí Công cùng Khúc Viễn Thụ phải chịu đựng ngồi đó chờ tên kia say thật say rồi mới hành động.
" Anh mau đưa cậu ta về nhà đi, chắc anh biết địa chỉ cả rồi?" Lưu Chí Công nhướng mày hỏi.
Tư Văn đỡ lấy người kia, anh nghiêng mặt cười một chút rồi bảo:
" Phải, biết tỏng."
Khúc Viễn Thụ đứng cạnh nhún vai:
" Nhớ là đưa người ta về thôi nhé, đừng làm gì quá đà."
Tư Văn nghe thế, khoé môi vểnh lên cười khoái trá, sau đó thì đỡ lấy Từ Cảnh Minh ra ngoài xe của mình.
Mọi chuyện được giải quyết quá gọn và lẹ, Tư Văn hài lòng đặt người đang say bí tỉ kia ngồi bên cạnh, còn ôn nhu để hắn dựa vào người của mình, ngủ thật ngon.