Chương 01: Đối thủ bí ẩn
Chương 1: Đối thủ bí ẩnTrên màn hình vi tính của Từ Cảnh Minh lại tiếp tục hiện ra dòng thông báo rất ngắn gọn.
" Bạn đã thua!"
Từ Cảnh Minh tay giữ chặt con chuột, mặt mày tối đen, răng nghiến đến nghe thành tiếng ken két. Ức đến nghẹn họng, hắn thuận tay với lấy cốc nước lạnh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch sẽ.
Nước lạnh chảy xuống cổ họng khiến hắn cảm thấy có phần thoải mái, cơn tức giận cũng dần dần nguội đi.
Chẳng qua cả ngày hôm nay, Từ Cảnh Minh tham gia trận đánh nào cũng đều bị thua đến không còn bảo bối trong tay, báu vật cũng bị người khác cuỗm đi mất.
Nhìn nhân vật trò chơi của mình bị chém đến cạn máu, Từ Cảnh Minh bất giác sờ vào cổ tay của mình, cảm thấy mạch máu ở đó cũng run lên không ngừng.
Nuốt nước bọt một hơi, Từ Cảnh Minh quyết tâm chiến đấu thêm một lần nữa. Lần này nếu vẫn thua, hắn tuyệt đối sẽ không đυ.ng đến cái máy tính trong một tuần!!!
Quả quyết như thế, Từ Cảnh Minh lại tham gia vào trò chơi. Trang bị đầy đủ, máu cũng đã được bổ sung, vũ khí hạng nặng, tất cả đều đâu vào đấy. Từ Cảnh Minh vào trận.
Bên kia là một đối thủ cũng đáng gờm. Từ Cảnh Minh nhanh tay đúp chuột vào thông tin người chơi, lướt mắt qua một lượt liền le lưỡi, rụt cổ, miệng mắng thầm:
" Khỉ thật, hắn ta mạnh quá!!"
Trong lòng cũng hơi lo sợ, nhưng ngoài mặt Từ Cảnh Minh vẫn ngông nghênh lắm. Hắn nhếch môi nhìn vào màn hình, chỉnh chỉnh vài hiệu ứng trên đó, canh chuẩn xác thanh bắn, một phát bắn sang phía bên kia.
Tiếng nổ vang lên, một lỗ hổng màu đen xuất hiện, người nọ bị hắn bắn trúng liền mất một lượng máu...rất nhỏ.
Rất nhỏ, rất rất nhỏ.
Từ Cảnh Minh trợn tròn mắt nhìn kẻ thế mạnh kia mà cắn chặt môi. Vì sao mình dùng rất nhiều lực mà hắn ta chỉ mất có một ít máu thôi? Quả là đáng gờm!!!
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng ghét, chướng mắt, ngứa ngáy. Tóm lại chính là không ưa, một chút cũng không ưa.
Đối phương nhận được lượt tấn công, lập tức chọn một hiệu ứng bắn rồi trả đũa. Người nọ chỉ dùng có một chiêu, nhưng xem ra lại hiểu quả hơn Từ Cảnh Minh nhiều lắm.
Tiếng nổ rần trời lại vang lên, một lỗ hổng đen xuất hiện cùng với một thân hình đen từ đầu đến đuôi. Từ Cảnh Minh bị bắn mất gần nửa lượng máu.
Hắn thấy số phận trước mặt tạm coi là không ổn, ly nước bên cạnh lại tiếp tục được rót rồi lại uống cạn.
Lần này Từ Cảnh Minh canh thật chính xác, vũ khí cũng mạnh, chiêu bài cũng ghê gớm không kém. Một, hai, ba, bắn!
Hắn đếm thầm trong miệng, sau đó thì thấy đối phương bị bắn trúng mà không cách nào trốn thoát. Ngồi ngả ra ghế, hắn phì cười đến chảy nước mắt.
Chiêu bài này hắn ít dùng lắm, chỉ khi nào gặp phải đối thủ mạnh, hắn mới dùng đến thôi. Nói thẳng ra thì Từ Cảnh Minh chơi ăn gian. Cái tên này chuyện gì cũng có thể làm, chỉ trừ gϊếŧ người mà thôi!
Đối phương hình như cũng biết hắn vừa chơi xấu nên lập tức trả đũa. Không ngờ, lần trả đũa này lại khiến cho lời hứa kia của Từ Cảnh Minh thành sự thật.
Màn hình tiếp tục hiện ra dòng thông báo, " Bạn đã thua!"
Từ Cảnh Minh trừng mắt nhìn vào màn hình, mới hai phút trước, hắn còn đang cười lên cười xuống tên kia bị hắn chơi xấu. Bây giờ thì đã thấy kết quả, đối phương thắng trận, giành hết báu vật của hắn.
Căm tức không chịu được, Từ Cảnh Minh đùng đùng tức giận, đứng phắt dậy đạp thẳng vào ghế.
Báu vật kia đã ngốn của hắn không biết bao nhiêu là tiền, bây giờ mất trắng trợn như vậy nhưng lại không thể đòi được, hắn chỉ muốn đập đầu vào gối mất thôi.
Nghe tiếng động quá lớn, bên ngoài có người hớt hãi chạy vào, vẻ mặt còn cực kỳ lo lắng:
" Có chuyện gì thế, A Minh? Anh lại bị làm sao thế?"
Một cậu bạn sống cùng hắn mở cửa tiến vào, trên mặt còn đang không hiểu mô tê chuyện gì mà nhìn hắn.
Từ Cảnh Minh đôi mày chau lại, tâm tình thật là không tốt. Cậu bạn nhỏ kia cảm giác như thế nên đã thấp giọng lại, chân hơi lùi về sau.
" Em nghĩ là anh cần ở một mình. Được rồi, em không..."
Cậu bạn nhỏ vẫn chưa dứt lời thì đã bị Từ Cảnh Minh bay lại tóm gọn, kéo lên giường, dùng cậu mà làm bao cát.
Bao cát nhỏ đáng thương kia có tên là Tôn Khả Vi, nhưng Từ Cảnh Minh lại hay gọi cậu bằng cái tên Tiểu Khả Ái. Nghe Tiểu Khả Ái dù sao vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Và bao cát nhỏ này là em họ của Từ Cảnh Minh, năm nay học lớp mười, được ba mẹ đưa lên thành phố để ở nhờ nhà tên này. Thật ra thoạt đầu, ba mẹ Tôn Khả Vi muốn gửi nhóc đến nhà ông chú của nhóc nhưng không nghĩ đến việc tên nhóc này dứt khoát không chịu.
Lý do vì sao thì ba mẹ Tôn Khả Vi vẫn không tự trả lời được, đành bấm bụng gửi vào nhà ông anh họ hách dịch kia thôi.
Tôn Khả Vi bị Từ Cảnh Minh đè chặt hai tay, mặt trắng bệch không còn giọt máu nào. Cậu thều thào trong miệng:
" A Minh, anh lại thua nữa sao...."
Nghe Tôn Khả Vi nói, Từ Cảnh Minh nhắm chặt mắt rồi mở trừng ra, nhíu chặt mày:
" Đúng vậy! Lại thua mất rồi!!!"
Hắn nói xong thì tuỳ tiện nhéo một bên má của Tôn Khả Vi, sau đó hung hăng đẩy cậu ra chỗ khác. Tôn Khả Vi bị đẩy mém ngã xuống đất, cậu ôm ngực thở phào một hơi.
A Minh, anh là đồ bại hoại nhất em từng gặp!
Tôn Khả Vi mím môi nghĩ.
Lúc này, Từ Cảnh Minh mới bình tĩnh mà nói chuyện đàng hoàng:
" Tiểu Khả Ái, em có bạn gái chưa nhỉ??"
"..." Tôn Khả Vi đen mặt.
Từ Cảnh Minh thấy cậu im re liền nhướng mày, cất tiếng to hơn như đang chọc tức cậu:
" Tiểu Khả Ái, em không nghe anh hỏi hả? Có bạn gái chưa?"
Tôn Khả Vi cắn chặt môi.
" Ôi Tiểu Khả Ái, Tiểu Khả Ái, rõ ràng là em bị lãng tai rồi, Tiểu Khả Ái!!!!"
Từ Cảnh Minh kêu lớn hơn lúc nãy, kèm theo điệu cười gian không thể tả.
Tôn Khả Vi bị hắn chọc đến mặt đỏ như máu, cuối cùng cậu đơ người mà đứng dậy, dùng hết sức lực mà đấm thẳng vào bụng người kia.
" ĐỒ BẠI HOẠI!!!"
Mắng xong, Tôn Khả Vi ôm một bụng tức tối đi đến cửa, liếc nửa mắt đến Từ Cảnh Minh:
" Sau này chắc chắn sẽ có người đến chỉnh anh, sẽ dạy dỗ anh ra trò."
Nói xong, cậu dứt tình đóng sầm cửa lại.
Từ Cảnh Minh nằm trên giường, nghe cậu nói, hắn cảm thấy có hơi buồn cười.
Cái gì mà chỉnh hắn, cái gì mà dạy dỗ hắn? Cuộc sống của hắn từ trước đến giờ một mình đã quen rồi. Nếu có buông lời yêu thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Con gái bây giờ cũng chỉ yêu vì tiền, chứ có người nào lại một mực vì tình đâu chứ?
Vốn dĩ chuyện tình yêu nó rất hư ảo, muốn nắm không được, mà đôi khi muốn bỏ cũng không đành. Nó rắc rối, phức tạp như vậy cho nên Từ Cảnh Minh mới không muốn dính dáng vào.
Những cuộc vui mỗi đêm, những lời yêu thoáng qua, Từ Cảnh Minh chỉ cần có như vậy thôi là đủ.
Còn tình yêu đối với hắn, là không có thật.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Từ Cảnh Minh đã xin vào một công ty thiết kế trò chơi. Vì đam mê của hắn cũng chỉ có game, game và game. Từ Cảnh Minh nghĩ mình chọn công việc này quả rất thích hợp.
Vài năm sau, Từ Cảnh Minh được công ty ưu đãi rất nhiều vì hắn khá thông minh và lanh lợi, có điều hắn làm việc có hơi chểnh mảng, đôi khi rất cẩu thả.
Điều này khiến sếp của hắn rất không vừa lòng, vài lần đã nghiêm khắc răn dạy nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy.
Tít, tít.
Ở máy tính có tiếng thông báo vang lên, Từ Cảnh Minh mới sực nhớ mình chưa thoát khỏi trò chơi. Vội ngồi dậy đi đến đó, hắn phát hiện trên màn hình có một hộp thư mật hiện ra, kèm theo một dòng tin nhắn.
Nhìn lướt qua tên người nọ, máu của hắn vừa nguội lại bị đun sôi lên. Từ Cảnh Minh ngồi phịch xuống ghế, rất không vừa lòng mà ấn đúp vào tin nhắn kia, ném vào thùng rác.
Không quen biết thì không nhất thiết phải xem!
Loại người như ngươi thì nên chết quách đi, ta chính là ghét ngươi!
Tin nhắn lúc nãy bị hắn ném vào thùng rác, lát sau liền có một tin nhắn khác gửi tới.
Một lần nữa, Từ Cảnh Minh đem nó ném vào thùng rác.
Một lần nữa, Từ Cảnh Minh lặp lại hành động lúc nãy.
Lại thêm một lần, rồi lại một lần, Từ Cảnh Minh cuối cùng mất kiên nhẫn, mặc kệ cho tên điên kia cứ gửi tin nhắn cho mình.
Nghĩ cũng lạ, vừa nãy hắn vừa chơi xấu đối phương, bây giờ đối phương lại chủ động nhắn tin cho hắn là thế nào?
Không lẽ muốn nói vài câu chỉnh đốn con người hắn?
Dám lắm nha!!!
Từ Cảnh Minh nhếch môi cười đểu, rốt cuộc nhịn không được mà ấn vào tin nhắn mới nhất mà xem.
Tin nhắn không quá dài, nội dung cũng rất đỗi thân thiện và không hề có ý gây sự. Có lẽ Từ Cảnh Minh hắn nghĩ quá nhiều rồi, lại còn nghĩ oan cho người ta nữa.
Một vài giây phút trôi qua, hắn cảm thấy hơi tội lỗi.
" Báu vật của cậu không tệ! Cảm ơn nhé!"
À không, Từ Cảnh Minh hắn đã lầm. Nội dung tin nhắn kia rõ ràng là muốn gây sự. Khi không lại tán thưởng báu vật của mình, còn ra vẻ thân thiện mà cảm ơn.
Cái gì? Tôi đây có phải tự động dâng tặng ngươi đâu chứ? Nói cái thần cái quỷ gì vậy? Tên này rõ ràng là thiếu đòn rồi!!!
Cơn giận lại bị châm ngòi, Từ Cảnh Minh mím môi, đánh thẳng một dòng tin nhắn qua:
" Này, lão tử đây nói cho mà biết. Lão tử chính là không dâng tặng ngươi cái báu vật đó, là ngươi cuỗm mất nó, bây giờ còn nhắn tin nói cảm ơn. Rốt cuộc là có ý tứ gì? Có phải hay không muốn gây sự với lão tử đây? Cẩn thận, để lão tử biết mặt thì lão tử thao ngươi đến chết!!!"
Người nọ ngồi bên kia lẳng lặng đọc hết tin nhắn, đôi mắt nhướng lên lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Lần đầu tiên anh bị người khác mắng xối xả như thế, lại còn đe doạ, thao anh đến chết.
Xem ra người kia cũng không phải dạng vừa. Điểm này khiến anh có hơi thích thú một chút.
Từ Cảnh Minh xả giận xong liền cảm thấy thoải mái, môi nhếch lên đầy khinh thường rồi lại ngồi chờ đợi hồi âm. Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng hồi hộp xen lẫn mong chờ.
Bị nói đến mất mặt như vậy, chắc chắn người kia sẽ vô cùng điên máu mà không nói được gì. Chắc chắn là bị đột tử luôn rồi.
Từ Cảnh Minh nghĩ ác ý, miệng không ngừng cong lên cười khoái trá. Lập tức, tiếng thông báo lại kêu lên.
" Tôi không có ý muốn cuỗm mất báu vật của cậu, rõ ràng là cậu thua trận rồi báu vật tự động bay vào tủ đồ của tôi. Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể trả lại cậu."
"..."
Tên này đích thị bị thiểu năng rồi, hoặc là một người nào đó vừa tu luyện trên núi xuống cho nên mới không cảm thấy tức giận.
Từ Cảnh Minh ngồi thừ ra nhìn dòng tin nhắn kia, trong lòng không hiểu sao có chút mềm nhũn. Có phải mình cũng đã quá lời lắm không?
Im lặng đến gần mười phút, Từ Cảnh Minh mới chậm rãi hít sâu một hơi rồi gõ lạch cạch trên bàn phím. Từng chữ, từng chữ được hắn ghi rất chuẩn xác.
" Ngươi tên gì thế? Ngươi có phải là một tu sĩ trên núi mới xuống hay không?"
Chiếc cốc trên bàn có chút dao động là vì người nọ hiện tại đang cười đến quên cả trời đất. Đôi mắt anh híp lại, khoé môi lộ rõ một nụ cười.
Người này, quả thực rất đáng yêu.
Anh nhịn cười, trong bụng thầm nhận xét. Một lúc sau, anh lại trả lời:
" Tôi chỉ là một người phàm mắt thịt, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Còn tên, tôi không muốn nói ra."
Đồ kiêu ngạo!
Từ Cảnh Minh trừng lớn mắt vào màn hình, trong đầu liền mắng người kia là một kẻ kiêu ngạo có phần thần kinh không ổn định. Hoá ra không phải tu sĩ, thế mà hắn có thể nhẫn nhịn như vậy thì thật là tài đó.
" Tên anh xấu quá cho nên không muốn nói ra phải không? Điểm này tôi cũng thông cảm được, không sao."
Từ Cảnh Minh thừa cơ hội mà chọc tức người kia, hắn muốn mặt người kia không còn một giọt máu nào, phải tức đến mức lăn đùng ra sàn nhà mà tắt thở.
Nhưng hình như Từ Cảnh Minh đã hy vọng hơi nhiều vì người nọ lại làm hắn thất vọng vô cùng.
" Haha, tôi biết làm sao đây? Lần này bị cậu nói đúng rồi. Tên của tôi nghe không hay, mỗi lần nghe đến tôi lại rất ngượng. Thật không biết trước đây ba mẹ vì sao lại đặt cái tên đó cho tôi nữa."
"...Ừm."
" Tôi gọi cậu là Minh Minh được không?"
Từ Cảnh Minh nhíu chặt mày, vô cùng bất mãn.
" Anh không thấy Minh Minh rất giống con gái sao? Tôi là con trai."
Người nọ nhẹ đưa ngón tay kề ngay môi, bất giác cười lên một cái.
" Tôi nghe thuận tai nên muốn kêu như vậy. Minh Minh, có nghĩa là ban ngày, hay lắm mà."
" Tuỳ anh thôi, tôi cũng không phải trẻ con chấp nhất cái đó. Vây bây giờ tôi gọi anh bằng gì đây? Chi bằng anh cứ nói thẳng tên anh ra đi."
Bên kia im lặng một lúc, cuối cùng mới chịu ghi ra tên của mình.
" Tôi gọi là Vãn Vãn."
Vãn Vãn? Ban đêm sao?
Từ Cảnh Minh một giây đã cảm thấy vô cùng phấn khích, cũng có chút thú vị. Thật là, tại sao lại có thể phù hợp đến như vậy?
Minh Minh và Vãn Vãn.
Ban ngày và ban đêm.
Quả thực rất xứng nha.
Từ Cảnh Minh chỉ vì cái tên kia mà quên béng đi nhiều sự việc quan trọng khác, môi nở nụ cười hớn hở.
" Tên anh nghe không buồn cười tí nào. Anh không thấy nó rất hợp với tôi sao? Anh là ban đêm, còn tôi là ban ngày. Thật sự rất trùng hợp."
Nhìn người kia nhắn một dòng tin tràn ngập vẻ vui thích, anh cũng nhoẻn miệng cười một cái đầy hài lòng.
Minh Minh và Vãn Vãn, làm sao mà không thể hợp được khi anh đã cố tình đặt ra cái tên giả này cho bản thân cơ chứ.
Anh muốn gần gũi với người kia, lại càng muốn có thể tiếp cận người kia một chút nữa.
Những việc khó thường bắt đầu bằng những việc dễ dàng trước, chẳng hạn thế này.
Từ Cảnh Minh đã vô cùng thích thú với cái tên của anh, về sau chắc hẳn cũng sẽ mở lòng với anh.
Ban ngày và ban đêm, tưởng chừng rất tách biệt nhau, nhưng chúng vẫn không thể rời khỏi nhau. Không thể chỉ có ban ngày mà không có ban đêm, cũng như điều ngược lại.
Việc này quả thực rất giống với hắn và anh. Hai kẻ nhìn qua tưởng rất khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn là không thể tách rời khỏi nhau.
Nghĩ đến đây, anh lại nhịn không được mà mỉm cười dịu dàng.
Minh Minh và Vãn Vãn, ban ngày và ban đêm...