Cuộc Gọi Uy Hiếp Từ Cô Vợ Nhỏ

Chương 1: Mở đầu

Cắn chặt răng, rồi lại cắn mạnh hơn, đến mức bật máu.

“Chỉ cần tôi mở miệng, sự nghiệp chính trị của anh coi như chấm dứt.”

Hi Châu biết giọng mình đã được xử lý biến âm, nhưng sự im lặng ở đầu dây bên kia khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô không ngừng cắn móng tay.

Không, vẫn chưa đủ đe dọa. Phải thô bạo hơn nữa. Phải giống như một kẻ tống tiền thực thụ.

“Đồ khốn! Tôi đã nói rõ yêu cầu với anh từ lâu rồi!”

Tim cô đập thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô không biết mình đã rơi vào tình cảnh này như thế nào.

Tại sao cô lại phải làm cái việc hèn hạ này, uy hϊếp người khác?

“Anh nghĩ mình vẫn ổn nếu sự thật bị phơi bày sao? Nếu cả thiên hạ đều chỉ trỏ vào anh?”

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Dù đây không phải lần đầu cô gọi điện để uy hϊếp, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt ánh lên sự quyết liệt. Một kẻ uy hϊếp thành công phải là người không sợ hãi gì cả.

Ích kỷ, coi thường pháp luật, hành động bốc đồng, kiên định đến cùng.

Nếu không có niềm tin đó, cô sẽ không thể làm được. Một khi đã bắt đầu, thì phải đi đến cùng để đạt được thứ mình muốn.

“Mau chóng dọn dẹp mọi chuyện! Nếu không, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt! Một kẻ nghiện quyền lực như anh, liệu có chịu nổi không?”

Đối phương vẫn im lặng.

Chỉ có âm thanh của chiếc bật lửa lóe lên và tiếng thuốc lá cháy khẽ đáp lại cô. Sự thản nhiên ấy làm cô thấy chán ghét. Hi Châu cắn chặt môi dưới.

“Nếu anh còn tiếp tục kéo dài, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu...!”

Giọng nói đã qua xử lý âm thanh nghe như tiếng sỏi đá nghiến chặt trên đường.

Ngay từ đầu, liệu việc uy hϊếp người đàn ông này có phải là một nhiệm vụ bất khả thi? Anh ta là người phát ngôn của Tổng thống, sở hữu một giọng nói đầy quyền lực và sức ảnh hưởng.

Anh là con trai duy nhất của người được đề cử cho vị trí Tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo, một phát ngôn viên được cả đất nước tin tưởng — Bạch Tư Ngôn.

Đối mặt với người đàn ông như vậy, từng giây từng phút Hi Châu đều cảm thấy kiệt sức. Nhưng cô chỉ muốn thoát khỏi anh ta, thậm chí chấp nhận bị bỏ rơi.

Ba năm bị ép buộc trong cuộc hôn nhân này, cô chỉ là công cụ cho tương lai của ứng cử viên Tổng thống và dự án hợp tác giữa hai gia tộc.

Trên bản hợp đồng nhục nhã đó, không chỉ có con dấu của hai nhà, mà còn là thân thể cô bị coi như một con tin.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận một cuộc sống bị áp bức như vậy. Dù có phải trở thành kẻ phạm pháp, cô cũng không hối tiếc!

“Nếu anh không làm theo lời tôi, tôi sẽ phơi bày tất cả! Những quá khứ bẩn thỉu và đê tiện của anh…”

[À à.]

Giọng của đối phương lạnh lùng, trầm thấp mà đầy thong thả.

[Ngoan lắm.]

“…!”

Giọng nói ấy như đập thẳng vào màng tai cô, khiến Hi Châu cứng người lại.

[Lần sau nhớ đúng giờ gọi điện uy hϊếp tôi nhé.]

“Anh nói cái gì…!”

[Dạo này cô thường trễ mấy phút. Hay là tìm được nạn nhân khác rồi?]

… Người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

[Tôi vẫn luôn chờ cuộc gọi từ ‘kẻ uy hϊếp đáng sợ’ này đấy.]

“…!”

[Nếu cô định bắt cá hai tay, tôi sẽ không vui đâu.]

Kẻ uy hϊếp là cô, nhưng anh lại nói bắt cá hai tay gì chứ?

Hi Châu nghẹn lời, đứng sững người. Đúng lúc này, thế chủ động đã hoàn toàn rơi vào tay anh.

[Chỉ tập trung vào tôi thôi, đừng trêu chọc người khác nữa. Chỉ đối phó một người thú vị như tôi thôi, không đủ sao?]

Hi Châu tức đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể há miệng.

[Tôi ghét nhất những người đến trễ. Kẻ uy hϊếp cũng không ngoại lệ.]

Tiếng thuốc lá cháy vang lên khe khẽ, đầu lọc trắng bị thiêu rụi từng chút một.

[Tất nhiên, phải có hình phạt.]

“Anh… anh nói gì cơ?”

Cô vô thức sử dụng kính ngữ.

[Cô đang mặc gì?]

Chiếc điện thoại trong tay cô như bốc cháy, khiến lòng bàn tay cũng nóng ran.

[Bắt đầu bằng việc cởϊ qυầи áo đi.]

Rõ ràng cô chỉ là một kẻ che giấu thân phận, đang cố uy hϊếp chồng mình.

Nhưng người đàn ông này lại có vẻ như, dưới tình huống không rõ ràng, muốn nɠɵạı ŧìиɧ với chính “cô”!