***Vào mạch chính truyện***
Đây là một sự cố trong buổi phát sóng trực tiếp.
[Trận mưa lớn chưa từng có. Mưa lớn kéo dài liên tục khiến sạt lở núi ở khu vực lân cận, khoảng 500 cư dân trong thôn phải sơ tán khẩn cấp đến nơi trú ẩn tạm thời...]
Trong lúc đưa tin về thảm họa, một sự cố nhỏ đã xảy ra. Một lỗi tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại tạo ra rắc rối lớn —
Vấn đề không phải ở trên, mà là ở phía dưới màn hình.
Ở góc nhỏ chiếm 1/16 màn hình, một vòng tròn nhỏ hiện lên.
Trong vòng tròn đó, Hi Châu — người phụ trách phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu cho người khiếm thính — đang giơ ngón giữa. Hình ảnh bị đứng yên ngay khoảnh khắc ấy.
[Sao vậy...!] – Lời dịch giả: Vì nữ chính không nói được, nên suy nghĩ sẽ để trong ngoặc […] nhé
Trong cơn hoảng hốt, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Từ phòng điều khiển, giọng đạo diễn giận dữ vang lên. Dù cách một vách kính dày, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng hét mơ hồ ấy.
"…chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này trong suốt thời gian dài phát sóng...!"
Đôi mắt run rẩy trong giây lát, nhưng Hi Châu vẫn cố giữ bình tĩnh, tiếp tục thực hiện các động tác ký hiệu, không biết khi nào hình ảnh sẽ được khôi phục. Cô chăm chú nhìn vào màn hình nhắc lời với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Nhưng rồi một giây... hai giây... ba giây trôi qua...
Cô giữ nguyên động tác giơ ngón giữa trong khoảng mười giây, mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt.
[Tiêu rồi...]
Dù vẫn không ngừng thực hiện ký hiệu nhưng trong lòng cô như có lửa đốt.
Trên màn hình, hình ảnh cô vẫn đang ra dấu hiệu "núi... núi", trong khi phòng điều khiển thì náo loạn.
Biên kịch ôm đầu, phó đạo diễn luống cuống nghe điện thoại, liên tục cúi đầu xin lỗi. Rất may, đúng lúc ấy, hình ảnh chuyển sang phóng viên hiện trường đưa tin.
Hi Châu cố gắng che giấu gương mặt đang đỏ bừng vì căng thẳng.
“Phiên dịch viên, cô có ổn không?”
Biên kịch phòng tin tức tiến lại gần, Hi Châu chỉ ngơ ngác gật đầu.
[Mình cần uống thuốc... Cảm giác như sắp phải uống thuốc rồi.]
Đạo diễn hình như đang trao đổi với cấp trên qua điện thoại, vừa cúi đầu vừa vò tóc rối bù.
Thực ra, chỉ cần mở ngón giữa và ngón cái cùng lúc là đã thể hiện được ký hiệu "núi". Nhưng vì sự cố, ngón tay của Hi Châu chỉ bật lên mỗi ngón giữa rồi đứng hình.
Nếu mọi người hiểu đây chỉ là một lỗi ngoài ý muốn thì tốt biết bao, nhưng thường thì những lời chỉ trích lại lấn át lý lẽ. Quả nhiên, không lâu sau, đạo diễn bước ra với khuôn mặt nặng trĩu.
“Hi Châu, xin lỗi... Thật sự rất xin lỗi...” Ông ấy vò mớ tóc lộn xộn...“…Có tin khẩn cấp!”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng điều khiển bật mở. Phó đạo diễn vội vã chạy vào.
“Liên quan đến vụ bắt cóc! Người phát ngôn của Nhà Xanh cần đưa tin khẩn cấp!”
“Cái gì?”
“Nhà Xanh vừa phát công văn, yêu cầu tất cả các đài phát thanh cùng tiếp sóng!”
——————————
Vì là truyện mới, nên cho phép Nana úp chia chương nhỏ để tăng tỉ lệ tiếp cận độc giả trên web nhé, phiền mọi người bấm qua tab hơi nhiều thôi.