Khải Phong ngồi trong chiếc ghế gỗ cũ kĩ, đôi mắt không rời khỏi bóng dáng của An Nhiên. Cô đang đứng trong gian phòng đơn sơ, tay xếp lại những chiếc áo cũ trong giỏ, đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua khung cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài như thể không muốn nhìn anh. Một khoảng cách mênh mông giữa hai người, không phải là không gian vật lý mà là khoảng cách của thời gian, của nỗi đau mà anh đã gây ra cho cô.
Đã năm năm rồi, kể từ khi anh đưa ra những lời tàn nhẫn, những lời mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra. Năm năm, một quãng thời gian đủ dài để anh nhận ra mình đã sai lầm như thế nào, nhưng cũng đủ dài để An Nhiên thay đổi hoàn toàn. Cô không còn là cô gái ngây thơ, đầy hy vọng mà anh từng biết, mà giờ đây chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn, với gương mặt không chút cảm xúc.
An Nhiên ngồi xuống đối diện với anh, khoảng cách giữa họ không chỉ là một chiếc bàn gỗ đơn giản mà như một bức tường vô hình. Cô cúi đầu, ánh mắt không hề chạm vào anh, chỉ chăm chú vào những ngón tay đang nắm chặt chiếc khăn tay cũ. Mỗi động tác của cô đều toát lên sự lạnh lùng, dửng dưng, như thể anh không tồn tại trong thế giới của cô nữa.
Khải Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Anh đã tìm kiếm cô bao lâu nay, đã mong mỏi từng ngày từng giờ để gặp lại cô, để nói lên những lời xin lỗi, nhưng giờ đây, ngồi đối diện với cô, anh lại cảm thấy nghẹn ngào, không thể nói ra nổi lời nào.
“Em khỏe không?” Anh bắt đầu, giọng nói của anh khàn đi, như thể cổ họng bị nghẹn lại. Câu hỏi bình thường ấy giờ lại trở thành một lời van nài thầm lặng, mong cô đáp lại, dù chỉ một lần, bằng bất kỳ cách nào. Nhưng đáp lại anh chỉ là một khoảng im lặng dài, không có câu trả lời, không có động tĩnh.
An Nhiên không vội trả lời, đôi mắt cô vẫn lạnh lẽo, không có cảm xúc. Cô nhẹ nhàng buông chiếc khăn xuống, đôi tay lại bắt đầu lật từng trang sách trên bàn mà không hề nhìn anh. Sự lạnh lùng của cô như một cái chậu đá, không thể nắm bắt, không thể lay chuyển.
Khải Phong không thể kiềm chế thêm nữa. Anh vươn tay về phía cô, giọng nói đầy tuyệt vọng: “An Nhiên, anh không thể mất em lần nữa. Anh… anh đã sai, rất sai. Em không thể tha thứ cho anh sao?”
Lúc này, An Nhiên mới ngẩng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh. Cô không vội đáp lại, chỉ im lặng như thể đang nghiền ngẫm từng lời anh nói. Cô nhìn anh lâu, một cái nhìn không có chút cảm xúc, không chút gì gọi là đau buồn hay nhớ nhung. Tất cả chỉ là sự xa cách, một vết cắt đã quá sâu đến nỗi không thể lành lại.
“Anh có thể làm gì để tôi tha thứ?” Cô hỏi, giọng không nhanh, không chậm, mà như một câu hỏi đã được chuẩn bị từ lâu. Cô nói từng chữ một cách lạnh lùng, như thể đang nói về một việc gì đó vô nghĩa, không đáng quan tâm. “Anh chuẩn bị làm gì để xứng đáng với sự tha thứ của tôi? Anh nghĩ rằng xin lỗi là đủ sao?”
Khải Phong im lặng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Anh không có câu trả lời, không biết làm sao để xoa dịu nỗi đau trong mắt cô, để gỡ bỏ lớp băng giá mà cô đã tự dựng lên. Cô không cần những lời xin lỗi, cô cần những điều anh không thể mang lại.
“Em đã chịu bao nhiêu năm tháng trong nỗi đau, trong sự cô đơn?” Cô tiếp tục, ánh mắt không rời khỏi anh, đôi môi mím chặt lại như thể đang kìm nén một nỗi uất hận mà chỉ mình cô hiểu. “Anh có biết rằng chính anh đã khiến tôi không thể tin vào tình yêu nữa không? Anh đã tước đi tất cả những gì đẹp đẽ trong tôi. Và bây giờ, anh đến đây, với những lời nói như gió thoảng, như thể mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Khải Phong cảm thấy như mình đang chìm xuống, như thể toàn bộ không gian xung quanh đang thu nhỏ lại, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và nỗi hối hận vô cùng. Anh không thể nói gì nữa, không thể biện minh cho những sai lầm của mình. Những lời cô nói như từng nhát dao đâm vào trái tim anh, mỗi câu mỗi chữ khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé, tội lỗi.
“Anh nói anh yêu tôi. Nhưng anh đã làm gì khi tôi cần anh nhất? Anh đã tin vào những lời nói dối, đã để tôi chịu đựng một mình trong nỗi đau.” An Nhiên dừng lại, giọng cô thấp lại, nhưng vẫn không có một chút yếu đuối nào. “Anh không xứng đáng nhận được sự tha thứ của tôi.”
Lần đầu tiên, cô ngừng lại một lúc, như thể tự mình đang đối diện với một sự thật mà không muốn chấp nhận. Nhưng rồi, cô đứng dậy, tay vén lại chiếc áo khoác đã cũ, chuẩn bị bước đi. Cô không nhìn anh, cũng không dừng lại. Từng bước chân của cô như khắc sâu vào tâm trí anh, là một sự đẩy ra, một sự từ chối không thể thay đổi.
Khải Phong không thể ngồi yên, anh đứng bật dậy, nhưng lại không biết phải làm gì. Anh muốn gọi tên cô, muốn giữ lại, nhưng mọi lời đều trở nên vô nghĩa, mọi hành động đều là sự bất lực. Cô không còn là cô gái yêu anh, không còn là người mà anh đã từng muốn bảo vệ, chăm sóc. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ ai, kể cả anh, xâm phạm vào thế giới của cô nữa.
“Em… Em không còn muốn gặp anh sao?” Khải Phong hỏi, giọng nghẹn lại, đôi mắt ảm đạm.
An Nhiên quay lại, ánh mắt cô nhìn anh không một chút rung động. “Không. Anh không còn chỗ trong cuộc sống của tôi nữa. Anh đã làm quá nhiều điều sai trái rồi.”
Câu nói ấy không phải là sự giận dữ, không phải là sự thù hận. Nó chỉ là sự lạnh lùng, sự tê liệt cảm xúc mà cô đã tự tạo ra để bảo vệ chính mình. Cô không còn yêu anh, cũng không còn căm ghét anh. Cô chỉ muốn anh rời đi, để cô có thể tiếp tục cuộc sống của mình, dù đau đớn, dù cô đơn, nhưng đó là sự lựa chọn duy nhất của cô.
Khải Phong đứng đó, cảm giác như mọi thứ sụp đổ. Anh đã tìm lại cô, nhưng lại không thể bước vào thế giới của cô nữa. Anh đã muốn sửa sai, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là một ước mơ xa vời.
An Nhiên quay đi, bước ra cửa, không quay lại. Cô bước ra khỏi cuộc đời anh một lần nữa, không một lời từ biệt.
Khải Phong đứng đó, nhìn theo bóng cô dần khuất xa, cảm nhận sự cô đơn, sự trống rỗng chiếm lĩnh trái tim mình. Anh đã mất cô thật rồi.