Khải Phong đứng trước cửa căn nhà nhỏ, cảm giác hồi hộp, căng thẳng đan xen trong lòng. Những ngón tay run run, nhưng anh vẫn kiên quyết gõ cửa. Anh biết, dù thế nào, anh cũng phải gặp lại An Nhiên. Dù không biết cô sẽ phản ứng thế nào, dù có phải chịu đựng sự lạnh lùng, thậm chí là sự thù hận, anh vẫn phải làm điều này. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng ký ức về cô vẫn rõ mồn một trong anh, như thể mới chỉ hôm qua. Cô gái với đôi mắt sáng ngời, với nụ cười ấm áp, và một tình yêu trong sáng. Nhưng tất cả đã thay đổi, và giờ đây, sự lạnh lùng, hoài nghi và nỗi đau chiếm lĩnh trái tim cô.
Anh nhớ lại những ngày xưa ấy, khi họ còn bên nhau. An Nhiên là tất cả đối với anh, là tình yêu đầu tiên, là người con gái anh nghĩ sẽ đi cùng anh suốt đời. Nhưng rồi tai họa ập đến, và cô bị buộc tội là nguyên nhân gây ra cái chết của em gái anh trong một vụ tai nạn. Dù cô đã khóc lóc, giải thích rằng mình vô tội, nhưng Khải Phong, trong cơn giận dữ và nỗi đau mất mát, đã không thể tin vào cô. Anh đã đẩy cô ra xa, dùng những lời cay nghiệt nhất để nói lời chia tay. Anh không thể chấp nhận sự thật rằng cô có thể là thủ phạm, dù đó chỉ là một tai nạn.
Ngày hôm ấy, sau khi họ chia tay, Khải Phong cảm thấy như một phần cuộc đời mình đã mất đi. Nhưng anh không thể quay lại, không thể đối diện với sự thật, không thể tìm ra cách để cứu vãn mọi thứ. Anh đã để cô ra đi, để cô mang theo nỗi đau khắc sâu trong trái tim mình, để cô biến mất vào một góc nhỏ của thế giới mà anh không bao giờ có thể với tới.
Anh tìm được cô vào một chiều mùa thu, ở một thị trấn nhỏ nằm giữa những ngọn đồi xanh mướt. Nơi đây, cuộc sống trôi qua chậm rãi, như thể thời gian chẳng bao giờ muốn thay đổi. Căn nhà cô ở chỉ là một căn nhà cũ kỹ, nhưng có cái gì đó ấm áp và bình yên lạ thường. Khải Phong đứng bên ngoài, nhìn vào trong qua cửa sổ, tim anh như thắt lại khi thấy hình bóng cô thấp thoáng bên trong. Cô thay đổi nhiều quá, không còn là cô gái vui tươi, hồn nhiên như xưa. Làn da cô tái đi, những nếp nhăn hằn rõ trên vầng trán, và đôi mắt không còn sáng ngời như trước nữa. Dù vậy, ánh mắt ấy vẫn khiến trái tim anh quặn thắt. Đó là ánh mắt của một người đã trải qua quá nhiều tổn thương.
Cánh cửa khẽ mở, và từ trong, An Nhiên bước ra. Cô không nhìn thấy anh ngay lập tức, mà chỉ đứng đó, nhìn ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì đó. Khải Phong cảm thấy trái tim mình như rơi xuống vực sâu. Bao nhiêu năm qua, anh tưởng mình đã quên được hình ảnh cô, nhưng giờ đây, khi gặp lại, tất cả những kỷ niệm xưa cũ lại ùa về mạnh mẽ, đến mức anh không thể thở nổi. Những cảm xúc chưa từng nguôi ngoai giờ lại như vết thương rỉ máu trong lòng.
Khi cô quay lại, đôi mắt họ gặp nhau. Và thời gian dường như ngừng lại. An Nhiên không ngạc nhiên, cũng không hoảng hốt. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, như một người đã học cách đối diện với nỗi đau suốt nhiều năm qua.
Khải Phong cảm thấy nghẹn ngào, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “An Nhiên,” anh gọi tên cô, giọng khàn khàn, như thể muốn nắm lại mọi thứ đã mất.
Cô không trả lời ngay lập tức. Chỉ có một nỗi im lặng dày đặc giữa họ. Cảm giác đó khiến anh không thể chịu đựng nổi. “Em có khỏe không?” anh hỏi, như thể muốn bắt đầu lại từ một điều gì đó đơn giản nhất.
An Nhiên im lặng, vẫn không nhìn anh. Cô khẽ thở dài, rồi nói, giọng bình thản như cơn gió thoảng qua: “Cũng đủ sống.”
Khải Phong bối rối, không biết phải nói gì tiếp theo. Những từ ngữ dường như nghẹn lại trong cổ họng anh. Anh muốn giải thích, muốn nói rằng anh đã sai, nhưng những lời ấy cũng chỉ là những lời nói trống rỗng, không thể nào thay đổi được điều gì. “Em...” anh cố gắng bắt đầu lại.
“Anh muốn nói gì?” An Nhiên cắt ngang, giọng cô vang lên lạnh lẽo, nhưng vẫn đầy sự uất hận không thể che giấu. “Anh muốn nói rằng anh đã sai khi buộc tội em? Hay anh muốn nói rằng anh hối hận khi đã đẩy em đi?” Cô ngừng lại, rồi hạ giọng, như một lời thì thầm cho chính mình: “Đã quá muộn rồi, Khải Phong.”
Mắt cô nhìn thẳng vào anh, không có sự oán giận, chỉ có một sự bình thản khó hiểu, như thể cô đã buông xuôi tất cả. Những năm tháng qua, cô đã sống trong những nỗi đau không thể nguôi ngoai, trong cái lạnh giá của tình yêu đã chết. Khải Phong như thể một kẻ tội đồ đứng trước mặt cô, không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn vào đôi mắt ấy mà cảm nhận sự xa cách và lặng lẽ của nó.
"Em..." Khải Phong cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không thể. "Anh chỉ muốn em biết... anh đã sai. Anh đã... không tin em."
Cô lặng lẽ nhìn anh, không một chút thay đổi trong biểu cảm. "Sai rồi. Nhưng anh có thể làm gì? Tất cả đã qua rồi. Những lời xin lỗi giờ có còn ý nghĩa gì nữa không?" Cô quay lưng, bước về phía căn nhà, không nhìn anh thêm một lần nữa.
Khải Phong đứng đó, như một bức tượng vô hồn, tim anh như bị bóp nghẹt. Mọi lời giải thích, mọi lời xin lỗi đều trở nên vô nghĩa trong khoảnh khắc này. Mỗi bước đi của An Nhiên là một vết cắt sâu vào trái tim anh, và anh hiểu rằng cô đã chết trong anh từ lâu rồi. Mối quan hệ của họ, tình yêu của họ, tất cả đã bị xé toạc ra bởi sự nghi ngờ, sự thiếu niềm tin, và những quyết định sai lầm không thể thay đổi.
"Em tha thứ cho anh rồi, nhưng không thể quay lại." Lời nói của cô vang lên, như một tiếng chuông vang vọng trong lòng anh.
Khải Phong không nói gì. Anh chỉ đứng đó, để nỗi đau xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể. Đã quá muộn rồi, anh biết, nhưng vẫn không thể nào từ bỏ sự hối hận. Anh đã mất cô mãi mãi.
Cô quay đầu lại: "Mời anh vào."