Xuyên Đến 70: Chồng Con Đủ Cả, Cực Phẩm Vây Quanh

Chương 4

Lời này đến tai cha mẹ Tô lập tức trở thành nếu cô ấy có xảy ra chuyện gì thì đứa bé cũng không thể nào được sinh ra bình an. Đứa bé trong bụng Trần Tuyết lại là đứa cháu trai mà bọn họ ngày đêm mong ngóng.

Sắc mặt hai ông bà trở nên rất khó coi. Cha Tô chỉ vào mặt con gái: "Chị dám bước chân ra khỏi cửa nhà này xem, tôi đánh gãy chân chị!"

Cậu bé lập tức trở thành con thú nhỏ hung dữ, vừa trợn mắt vừa hét lên: "Ông đánh mẹ của con, con bảo cha đến đánh ông!"

Tô Tiếu Tiếu nghe vậy chợt lóe lên ý nghĩ: "Cha, có phải ông quên tôi không chỉ là con gái ông mà còn là vợ của quân nhân hay không. Ông nói xem nếu tôi xảy ra chuyện gì thì công an có tra ra được hay không?"

Sự kiêu ngạo của cha Tô biến mất. Mẹ Tô lại tiếp lời: "Tiếu Tiếu, sao chị lại không biết điều đến thế, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa!"

Bà thật sự không phải là mẹ tôi! Tô Tiếu Tiếu xoay người rời đi.

Trần Tuyết vội vàng hét lên: "Cha!"

Cha Tô vội vàng nuốt xuống những lời mình định mắng chửi. Mẹ Tô cản con gái lại, Tô Tiếu Tiếu dừng lại và hỏi: "Nói thế nào?"

"Chị đòi tiền làm gì?" Mẹ Tô hỏi cô.

Tô Tiếu Tiếu cười giận dữ: “Nghe như thể tiền không phải của tôi vậy. Đúng rồi, đừng quên rằng em rể con sắp tới đây. Mẹ nói xem, nếu cậu ấy biết nhà này mấy năm qua ăn uống dựa vào tôi, liệu có nghĩ rằng cả nhà sẽ bắt em gái tôi chu cấp cho nhà mẹ đẻ? Liệu cậu ấy có sợ mà lập tức ly hôn với em gái tôi không?”

Mặt mẹ Tô đầy vẻ hoảng hốt: “Chị... chị..." Không dám kích động cô, bà đành nén giận, nhẹ nhàng khuyên: “Tiếu Tiếu, hôm qua còn tốt mà, hôm nay con làm sao thế? Sáng sớm đã không vui, có phải ai nói gì với con không? Nói mẹ nghe, mẹ...”

“Đừng nói mấy lời thừa thãi này. Trước đây vì nghe mẹ nói nhiều quá, nên tôi mới đưa tiền cho mẹ hết lần này đến lần khác.” Tô Tiếu Tiếu nói. “Giờ trả tiền, đi ra bưu điện ngay. Không trả, tôi sẽ thay mẹ đến thăm nhà thông gia.”

Trần Tuyết không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, cha mẹ của Tô lập tức căng thẳng, đồng thanh hỏi: “Sao vậy?”

“Con… con đau bụng!” Sắc mặt Trần Tuyết tái nhợt như tuyết, mồ hôi đầy trán, cha mẹ Tô lập tức sợ hãi. Mẹ Tô vỗ về cô ấy vài câu, rồi quay sang Tô Tiếu Tiếu nói: “Nhà không có nhiều tiền như vậy...”

Tô Tiếu Tiếu không muốn phí lời với mẹ, liền cắt ngang lần nữa: “Mẹ có! Từ khi tôi đi làm, tiền lương của hai người chưa từng động đến. Trước đây tôi đưa tiền về nhà. Sau này Lưu Húc đi làm, tháng nào cậu ấy cũng đưa tiền. Tôi sinh Đoàn Đoàn, mẹ nói Đoàn Đoàn không thể rời tôi, bảo em gái đi làm thay tôi, lúc đó em gái cũng đưa tiền về nhà. Nói đến cùng, công việc của em gái hiện tại cũng là của tôi, tiền nó kiếm được lẽ ra phải đưa tôi. Nhưng đã đưa hai người rồi, vậy hai người thay nó trả cho tôi. Hai ngàn!”