Cha mẹ Trần Tuyết đều là người thành phố, làm sao biết được nuôi bò làm ruộng là gì. Làm việc nhà nông cũng thế, không làm được thì còn phải viết bản kiểm điểm, bắt đi diễu phố, còn bị răn dạy như con.
Trần Tuyểt vừa tưởng tượng cha mẹ mình sẽ gặp những chuyện này, trước mắt lập tức biến thành màu đen, cô ấy nắm chặt lấy tay chồng mình: "Lưu Húc, Lưu Húc, em, em..." Cơ thể cô ấy lảo đảo, Lưu Húc vội vàng ôm lấy cô ấy.
"Sao vậy Tiểu Tuyết?" Cha Tô căng thẳng nghiêng người về phía trước rồi quay phắt lại và hét lớn: "Tô Tiếu Tiếu, đứa trẻ mà có mệnh hệ gì thì chị đợi đó cho tôi!"
Mẹ Tô đứng thẳng dậy và vội vàng đến bên cạnh con dâu: "Không sao chứ con? Tiểu Tuyết, khó chịu chỗ nào không, có muốn đến bệnh viện không?"
Trần Tuyết khẽ lắc đầu nhưng gương mặt vô cùng đau khổ, giống như đứa trẻ trong bụng cô ấy sẽ hoảng sợ mà đạp loạn, hay như thể cô ấy hoảng sợ vì những lời Tô Tiếu Tiếu nói, sợ cha mẹ cô ấy sẽ bị chuyển đi lao động cải tạo.
Lưu Húc tức giận hét lớn lên: "Chị, chị muốn làm cái gì đấy?"
Tô Tiếu Tiếu tắt nụ cười, lành lùng đáp lại: "Trả tiền lại đây!"
Em trai cô hít một hơi: "Chị, chị vì chuyện này mà ồn ào đến vậy hả?"
Mẹ Tô không nhịn được mà hùa theo: "Đúng rồi đấy. Tiếu Tiếu, được rồi, con sao vậy?"
Cha Tô nói: "Tôi thấy nó phát điên rồi!"
Tô Tiếu Tiếu chỉ khẽ cười.
Cha Tô chất vấn cô: "Tiểu Tuyết bị như thế rồi mà chị còn cười được à? Lương tâm của chị bị chó tha rồi à?"
Đứa bé lo lắng nắm lấy quần áo của Tô Tiếu Tiếu, vẻ mặt hoảng sợ: "Ông nội, đừng có mắng mẹ con!"
Cha Tô hơi sửng sốt, không ngờ một đứa trẻ ba tuổi dám hét vào mặt ông ta, ông ta phản ứng lại rồi lại hét lên: “Mẹ mày đáng bị mắng!”
Tô Tiếu Tiếu làm như không thèm nghe gì, nhét miếng trứng gà hấp vào miệng đứa bé rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ăn no chưa con?"
Đứa bé xoa xoa bụng theo phản xạ, nuốt miếng trứng gà hấp xuống rồi lại há miệng. Tô Tiếu Tiếu lại nhét một muống trứng vào miệng cậu bé. Cha Tô lại bị con gái phớt lờ nên tức giận đến mức cướp đi phần trứng gà hấp đó.
Tô Tiếu Tiếu giật mình, không ngờ một ông già hơn năm mươi tuổi như ông ta lại trẻ con như vậy. Tô Tiếu Tiếu lấy khăn tay trong túi ra để lau miệng cho cậu bé, rồi cô cầm một miếng lương khô và đứng dậy: "Trần Tuyết, nhà mẹ đẻ của cô ở đâu vậy? Thôi bỏ đi, tôi đến thẳng đơn vị của cha cô là được." Nói xong cô cũng rời đi.
Trần Tuyết hoảng hốt hét lên, sau đó cũng gọi cô: "Chị, Tô Tiếu Tiếu, chị, chị không được đi..."
Tô Tiếu Tiếu vừa đến cửa chính đã dừng lại, cô quay đầu lại và nói: "Có đi hay không, không còn phụ thuộc vào tôi nữa, mà phụ thuộc vào cha mẹ chồng cô đấy!"
Trần Tuyết lập tức quay sang cha mẹ chồng: "Cha, mẹ, con xin hai người, thật sự không thể để chị ấy đi! Cha, mẹ, việc nhà con khó khăn lắm mới giải quyết xong, cha con vừa mới khôi phục được công việc, lần này chị cả mà đi thì cha mẹ con... Nếu cha mẹ con có mệnh hệ gì, làm sao con sống nổi."